Chỉ khoảng hai tuần, thất bại của hậu tộc đã lờ mờ hiện ra, mấy ca ca nhà mẹ đẻ hoàng hậu gấp đến mức nóng nảy, trách muội muội không chăm sóc thái tử cho tốt, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sao bọn họ có thể bị động như vậy? Nếu thái tử không bị thương, trên triều có bất kỳ dị động nào, bọn họ thậm chí còn có thể bức vua thoái vị.
Cho dù thái tử mới chỉ hai tuổi, nhưng vẫn là chính thống.
Hiện tại thì sao, dù Hưng Khánh còn mang danh hiệu thái tử nhưng đã không còn dùng được, bọn họ liên tục chịu thiệt hai lần, thế lực bị thu nhỏ lại, còn không thể phản kích.
"Sớm nên nhìn ra hoàng đế là người bạc tình bạc nghĩa, ta giúp hắn còn chưa đủ nhiều hay sao? Hắn lại không hề lưu tình chút nào.”
"Không nên kéo dài lâu như vậy, kéo dài đến hôm nay, đại thế mất rồi."
"Làm thế nào bây giờ? Bây giờ chúng ta phải làm gì? ”
"Phụ thân ngài nói một câu đi.”
Sắc mặt quốc trượng cũng rất khó coi, cắn răng nói "Trách ta đã xem thường hắn, bây giờ chúng ta thua, còn có thể làm sao bây giờ? Nhịn đi. ”
"Nhịn ?"
"Không sai, đều phải nhịn cho ta, nhịn không được thì chờ bị người ta một lưới bắt hết đi."
"Ăn không hai thiệt thòi lớn như vậy? Không làm gì cả? ”
Quốc trượng bưng chén trà lên, mở nắp ra, lại không uống, đặt trở về. Hắn nói đợi hai ngày nữa sẽ nói chuyện với lão bằng hữu, phải làm cho bọn họ hiểu được hoàng thượng không chỉ muốn đối phó hậu tộc, hắn là muốn một lưới bắt hết những lão già trong triều, ai cũng không thoát.
Trong lúc này hoàng hậu náo loạn mấy lần, Càn Nguyên Đế căn bản không muốn gặp nàng.
Không muốn gặp, cũng không có thời gian đi gặp, hoàng đế đoán được quốc trượng sẽ không trực tiếp bó tay chịu trói, hắn nhất định sẽ ngáng chân, đang thương nghị đối sách với tâm phúc.
Quốc trượng nói muốn đi gặp lão bằng hữu, và cũng đi thật, hắn mang theo lý do kia muốn người ta tin tưởng hết thảy mọi chuyện đều do hoàng đế bày trò, hoàng đế tính toán những lão thần này, hạ bệ từng người từng người một xuống, để nâng đỡ tâm phúc của hắn lên đài.
Có người tin, cũng có người nghi ngờ. Người tin thì dựa vào nhân tính, hoàng đế ai mà không muốn nắm quyền trong tay? Về phần những người hoài nghi, là cảm thấy quốc trượng muốn khiêu khích ly gián để bảo toàn chính mình. Chỉ cần người khác tin, sẽ không dám đối phó với hắn nữa, sợ chèn ép hắn quá tàn nhẫn, hắn vừa ngã thì sẽ đến lượt những người khác xếp hàng theo sau. Vừa không dám tin, cũng không dám tin hoàn toàn, rất nhiều người kiên nhẫn quan sát, muốn xem động tác kế tiếp của triều đình. Lựa chọn này cũng khiến quốc trượng thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ không ngừng có người bỏ đá xuống giếng, chỉ cần đồng liêu có chút kiêng kỵ không dám tùy tiện ra tay nữa, hắn sẽ có cơ hội thở dốc. Sau đó, hắn mới có thời gian suy nghĩ về mọi thứ xảy ra trong mấy năm nay, nghĩ rằng có lẽ chuyện thái tử bị thương khiến phe mình rối loạn trận tuyến, để lộ đôi cánh dưới mí mắt hoàng đế. Thái độ của hoàng đế thay đổi rõ ràng từ sau đó, lúc ấy hắn còn cho rằng hoàng thượng giận chuyện hoàng hậu không coi trọng thái tử, hiện giờ xem ra, sợ là không phải như vậy. Sau khi bọn họ lộ tẩy, hoàng đế đã làm gì. Hắn chuẩn bị Mai Phương Trai. Quốc trượng rà soát lại toàn bộ những người được chọn đến Mai Phương trai hầu hạ trong đầu một lần, sau đó đấm vào tay vịn. Sau khi thái tử bị thương, bọn họ hoàn toàn chỉ nghĩ đến thái tử, suy nghĩ làm sao để hoàng hậu sinh thêm một đứa, mới sơ sẩy nơi này. Mai Phương Trai đâu phải là nơi để hoàng đế đọc sách, mà là chỗ nghị sự của bọn họ. Nghĩ đến đây, quốc trượng hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn hận không thể băm những con chó bày mưu tính kế này thành vạn đoạn, rồi không ngừng tự nhủ bản thân mình bây giờ không giống như xưa, phải bình tĩnh một chút, không thể xúc động. Hiện tại quan trọng nhất không phải là trút giận lên những người này, mà là phải ly gián bọn họ, không thể để cho hoàng đế thoải mái hợp tác với những mưu thần này. Quốc trượng từng là người đứng đầu văn quan, Hàn Lâm viện có người của hắn, người này bị gọi đi nói chuyện, sau khi nói xong thì không hiểu được gì. Quốc trượng bảo hắn phải nói tốt về mấy người kia, có cơ hội thích hợp hãy nâng lên họ nửa giai. Ví dụ như Vệ Thành, đến Mai Phương Trai hầu hạ lâu như vậy, chưa từng bị khiển trách, biểu hiện tốt như vậy rất nên được đề bạt một phen, chính lục phẩm hầu đọc có hơi thấp, lên tòng ngũ phẩm thị đọc học sĩ cũng không tệ. "Không chèn ép hắn? Mà lại đề bạt? ” "Hoàng thượng trọng dụng người, ngươi chèn ép được không? Nếu như trước kia, thiết kế một cái bẫy cho hắn nhảy vào không khó, hiện giờ hoàng thượng đang lo không có cơ hội triệt để xử lý chúng ta, sao có thể hành động thiếu suy nghĩ? Nếu làm không sạch sẽ, cả ngươi cả ta sẽ xong đời. Thăng nửa giai thì có gì? Thăng xong cũng chỉ là một quan ngũ phẩm nho nhỏ, mượn chuyện này tặng hắn một phần đại lễ, cho hắn hai mỹ nhân. ” “ Ngài không biết, hắn và phu nhân Khương thị vô cùng ân ái, từng nói qua sẽ không nạp thiếp, ta biết rõ mà còn vội vàng đưa mỹ nhân đến, ngài không sợ hắn trở mặt không nhận người hay sao?" Quốc trượng lại cân nhắc một phen: "Vậy thì đưa tới hai nha hoàn không quá gây chú ý, nếu hắn muốn từ chối, thì ngươi lấy chức quan đè ép xuống. Ta nghe nói người này là hiếu tử, ngươi lấy cha mẹ hắn làm cớ, nói là đưa tới hầu hạ lão thái thái, cũng đưa luôn khế ước bán thân. Người thì để ta đến sắp xếp, ngươi chỉ cần làm sao để hắn nhận là được. ” Quốc trượng cảm thấy chuyện này không khó, người nghèo bỗng dưng giàu lên sẽ thích nghe người ta tâng bốc, cho ngươi mặt mũi chẳng lẽ ngươi lại không nể mặt?Quan Hàn Lâm này không hiểu gì, thấy quốc trượng không muốn nói rõ, hắn cũng không dám hỏi nhiều, đáp ứng rồi rời khỏi.