Chương 221: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Chuyện thái phó từ quan, người trong nhà phản ứng không quá lớn, nghe đến nguồn gốc lại ở trên người hai đứa nhỏ năm sáu tuổi, bọn họ kinh ngạc.

"Hài tử nhỏ như vậy mà cũng có thể khiến thái phó mất chức quan? Hắn đã làm gì? ”

"Nghe nói bình thường bá đạo ngang ngược quen rồi, chỉ cần không đúng ý thì sẽ nổi giận, đập đồ, đạp ngã nô tài. Đêm đó đại hoàng tử không chú ý đụng phải hắn, kết quả bị đạp một cước, ngã xuống không khéo nên bị đập đầu chảy máu, cứ như vậy thôi. ”

"Cũng khó trách! Đạp vào người con trai hoàng đế, hoàng đế sao lại có thể không tức giận? Nếu Nghiên Mực nhà chúng ta bị người ta bắt nạt, cũng phải đi đòi lại công đạo cho hắn. ”

Vệ Thành nghe cha nói xong thì vui vẻ.

"Hắn mà bị bắt nạt? Hắn không đi khi dễ người ta con đã khấn A Di Đà Phật rồi. Con nói đến chuyện này chỉ là muốn nhắc nhở, Tuyên Bảo còn nhỏ nên tạm thời không nói đến, Nghiên Mực nhà mình, không nên quá mức bảo hộ, nếu không sẽ trở thành một người ngốc nghếch, cũng đừng quá nuông chiều, chỉ khoảng bốn tháng nữa là hắn đã tròn năm tuổi, không nhỏ. Chuyện thái phó từ quan chính là một giáo huấn không tồi, hài tử làm sai chuyện không ai sửa, chờ gây ra đại họa ngập trời mới oán trách cũng đã muộn rồi. ”

Nghiên Mực cầm bánh thịt gặm nhấm, bĩu môi nói: "Con không giống như vậy. ”

"Phải không?"

"Con chưa từng bắt nạt người khác."

Vệ Thành nói không riêng gì chuyện này, những sai lầm khác cũng không thể vi phạm, đối với trưởng bối phải tôn trọng, với người ngang hàng phải ôn hòa, hơn nữa không thể coi thường người dưới.

"Con đã biết."

"Biết là tốt rồi, đến vái chào phụ thân một cái, nói hai câu cát tường."

Nghiên Mực đột nhiên cảm giác mình bị mắc bẫy, còn đang cân nhắc nên làm thế nào, phát hiện và nương đều đang nhìn hắn.

Được rồi, được rồi.

Lúc ấy không nhìn ra, nhưng chuyện lần này đối với Nghiên Mực vẫn có ảnh hưởng, đầu nhỏ của hắn cũng đang cân nhắc, nghĩ đến cháu trai hoàng hậu phạm sai lầm khiến ông nội hắn mất chức quan, trong lòng Nghiên Mực ít nhiều có chút lo lắng, ngoài miệng không nói, nhưng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, như bị hù dọa.

Cùng ở dưới một mái hiên, mấy người trong nhà đều nhìn ra biến hóa của hắn, Khương Mật lén ghé vào lỗ tai Ngô bà tử, nói chức quan này của quốc trượng không bị mất vô ích, đã nhắc nhở bao nhiêu người.

Quốc trượng đúng là không uổng công mất chức, mấy nhà đối đầu vứoi hắn năm nay trôi qua rất tốt, ban đêm đi ngủ cũng cười, trong lòng vô cùng vui sướng. Phi tần hậu cung cũng cảm thấy cao hứng, muốn sống tốt ở trong cung, phải xem ba thứ: Sủng ái của hoàng thượng, con nối dòng và nhà mẹ đẻ.

Hoàng hậu hiện giờ đồng nghĩa với thất sủng, thái tử lại bị phá tướng, nhà mẹ đẻ nàng chưa ngã, nhưng cũng cách ngã xuống không còn xa.

Còn không phải sao, mới đầu năm, còn chưa hết tháng giêng, chuyện đã tới.

Mấy năm trước hậu tộc thế lớn, hoành hành bá đạo, nhất là những kẻ không có năng lực, chỉ biết chó cậy gần nhà, đã làm ra không ít chuyện bẩn thỉu. Lúc trước đã có người tức giận muốn kiện bọn họ, nhưng chưa kịp vào được Thuận Thiên phủ nha đã bị thu thập, loại chuyện như vậy còn có không ít, cũng có người âm thầm thu thập chứng cứ, lúc trước không tìm được cơ hội thích hợp, hiện tại đã đến lúc.

Quan trường là như vậy, nếu cảm thấy phần thắng không lớn thì nhẫn nhịn đừng ra tay, một khi đã ra tay phải làm cho hắn không có cách nào lật người, nếu để hắn thoát chắc chắn sẽ quay lại đòi nợ.

Lần này, quốc trượng tạm thời rời khỏi triều đình, đối thủ cảm thấy đã đến thời điểm an toàn, thừa dịp hắn ngã xuống mà muốn lâyd mạng hắn. Bọn họ an bài người viết tấu chương, tính toán đủ loại tội lỗi mà nhà mẹ đẻ hoàng hậu phạm phải mấy năm nay, trình lên trước mặt Hoàng thượng.

Hoàng thượng đọc xong tức giận, nói sáng sớm ngày mai sẽ hỏi tội.

Quốc trượng đã rời khỏi triều đình, hiện giờ người đứng đầu trong triều là đại ca nhà mẹ đẻ hoàng hậu, Càn Nguyên Đế bảo thái giám tổng quản đưa tấu chương cho hắn xem một chút, xem xong rồi giải thích xem chuyện gì xảy ra.

Còn nói gì nữa?

Hắn xem xong chân mềm nhũn, quỳ xuống.

Chỉ cần nhìn lướt qua là biết người trình bản tấu chương này đã theo dõi bọn họ từ lâu, nơi này thậm chí còn ghi chép một vụ kiện liên quan đến mạng người, còn có chuyện ỷ thế khi nam bá nữ mua quan bán chức,…

"Trẫm đang chờ ngươi giải thích."

Hắn cũng muốn giải thích, muốn nói là nói là vu khống nhưng không dám, người ta nếu đã dám trình bản tấu chương này nhất định là đã nắm rõ chứng cứ, một khi bị vạch trần, chính là tội khi quân.

Nếu có quốc trượng trấn trụ, thế cục có lẽ không tệ như vậy, nhưng hiện giờ quốc trượng đã không còn ở triều đình.

Đại ca hoàng hậu nghẹn nửa ngày, chỉ đành nói một câu không biết. Hoàng đế không ấn đầu bức người nhận tội, mà giao việc này cho Tam Pháp Ty, trắng đen thị phi đều phải điều tra rõ ràng trước, sau đó cứ làm theo quy củ.

Theo quy củ có nghĩa là sẽ không dung tình, hậu tộc lục tục có người tới cầu xin, nói là do cấp dưới không quy củ, bọn họ gây họa, thỉnh hoàng thượng giơ cao đánh khẽ tha cho họ lần này, về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm. Nói xong lại bắt đầu giúp hoàng đế nhớ lại lúc trước hắn tứ cố vô thân, hậu tộc đã bỏ ra bao nhiêu lực... Không đề cập đến chuyện cũ còn tốt, nhắc tới Càn Nguyên Đế càng không thoải mái, làm hoàng đế ai sẽ nguyện ý hồi tưởng lại những năm tháng bị đại thần chi phối, hiện giờ vẫn còn cảm thấy nghẹn khuất, chứ đừng nói là mấy năm trước.

Bọn họ cầu xin nửa ngày, đổi lại một câu: Không xử lý ngay đã là khai ân rồi, ngươi còn trông cậy vào miễn tội hay sao?

Lần này hậu tộc bị xử trí một nhóm người, tuy rằng phần lớn là râu ria, không có tiền đồ, chỉ biết ăn chơi ăn chơi nhàn rỗi, nhưng dù sao cũng là tộc nhân của hoàng hậu nương nương. Trước kia mọi người đi theo ngươi, là bởi vì ngươi ăn thịt người khác có thể uống canh, hiện tại hắn bị xử trí ngươi không bảo vệ được, sao có thể không ly tâm?

Hai năm trước bởi vì thái tử, hậu tộc kết thành một sợi dây thừng, vô cùng đoàn kết.

Bây giờ hai lần thất bại liên tiếp đã khiến bọn họ chia năm sẻ bảy.

Các chi bên bao gồm cả quan viên phụ thuộc có ý tứ thoát ly, coi như là bình thường, thậm chí còn có người đến nhà quốc trượng khóc lóc, hỏi ngươi vì sao không bảo vệ con trai ta, ta chỉ một đứa con trai trưởng này.