Chương 214: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Càn Nguyên Đế đang ở ngự thư phòng xem tấu chương, bỗng nhiên có tiểu thái giám tới thông bẩm nói Hàn Lâm viện hầu đọc Vệ Thành cầu kiến. Hoàng đế suy nghĩ một chút, không biết vì sao chàng lại tới, bảo phía dưới dẫn người vào, gặp Vệ Thành ở ngư thư phòng.

Bình thường Hàn Lâm quan làm việc ở ngự tiền đi lại không phải quỳ lễ, hôm nay Vệ Thành có việc muốn cầu hoàng thượng, chàng vừa đi vào thì quỳ xuống.

"Quỳ làm gì? Đứng dậy nói chuyện. ”

"Vi thần có việc khẩn cầu hoàng thượng."

"Vậy thì cũng đứng lên nói."

Vệ Thành lúc này mới đứng dậy, cân nhắc nói: "Hồi hoàng thượng, không biết người đã nghe nói hay chưa, gần đây vi thần gặp phải một chuyện phiền toái, vì thế còn nháo lên nha môn Thuận Thiên phủ, lúc ấy bởi vì không có đủ manh mối, Phủ Doãn không tra ra được gì. Vi thần nghĩ thầm dù sao cũng không gây ra đại họa, cho nên không cần nghiên cứu sâu, ai ngờ hai ngày nay lại nổi lên gợn sóng..." Vệ Thành nói đại khái chuyện trước đó, để hoàng thượng hiểu, rồi mới cẩn thân nói một chút sự tình hôm nay.

Càn Nguyên Đế nghe xong "Nếu lời này của ngươi là thật, thì nên điều tra một chút. Vào Hàn Lâm viện mà không làm việc cho tốt chỉ biết chèn ép đồng liêu, trẫm làm sao dám dùng hắn? ”

Vệ Thành cúi đầu nói: "Cũng không nhất định là đồng liêu, nhưng thật sự là bên ngoài có quá nhiều nghi ngờ, vi thần mới có thể mặt dày đến cầu hoàng thượng làm chủ, điều tra rõ ràng, không nên làm xấu thanh danh trong sạch của mọi người nữa ”

"Ồ? ngươi đến cầu trẫm là vì bọn họ? Còn ngươi thì sao? ”

"Vi thần cũng muốn có một lời giải thích, gặp phải chuyện như vậy, sẽ tự hỏi mình có gì không tốt đắc tội với người khác lúc nào."

Càn Nguyên Đế gật đầu một cái: "Việc này trẫm sẽ phái người đi điều tra, ngươi lui ra đi. ”

Sau khi Vệ Thành rời khỏi, Càn Nguyên Đế nở nụ cười, nói không nghĩ tới việc này còn có thể gây náo loạn đến vậy, quan Hàn Lâm quả thật là tiếc thanh danh như mạng, sao lại không có người khác đi điều tra, tức giận đâm rách ra chứ? Vệ Thành mượn thế bên ngoài bức đến mức này, thật muốn nhìn xem Nghiêm Úc có biểu tình gì."

Hoàng đế bảo thái giám tổng quản đi an bài một chút, làm cho xong viêch.

Thái giám tổng quản sắp xếp xong trở về nói: "Hoàng thượng mới là người có đôi mắt sáng, trong ba trăm người ứng thí, lại nhìn ra được Vệ hầu đọc không phải người thường. ”

“ Ngươi nói xem nếu mọi người đều biết là Nghiêm Úc làm, hắn không có cách nào ở lại Hàn Lâm viện, liệu có chó cùng rứt giậu hay không?"

Theo lý thuyết, mới ăn giáo huấn không nên lỗ mãng. Chẳng qua, Nghiêm trạng nguyên tâm tư nhỏ mọn còn hơn cả mũi kin, hắn bị hỏng thanh danh, bị trục xuất ra khỏi Hàn Lâm viện nhất định sẽ hận chết Vệ Thành, thật sự có khả năng đối phó với chàng.

"Hoàng thượng đừng làm khó nô tài nữa, nô tài nghĩ Vệ hầu đọc nếu đã dám náo loạn, nhất định đã có cách thoát thân."

Càn Nguyên Đế cảm thấy Vệ Thành náo loạn không phải là bởi vì tức giận, cũng không phải khẩn cấp muốn trả thù, mà là không còn cách nào. Lầm này bị người ta hại, nhưng sự tình không đau không ngứa trôi qua, người sau lưng một chút giá cả cũng không cần trả, về sau nhất định không bình yên, còn có thể có Nghiêm Úc thứ hai thứ ba thứ tư. Vệ Thành thừa thế bắt Nghiêm Úc lộ diện là muốn toạ sơn chấn hổ, làm người khác tỉnh ra, trước khi hại người nên nghĩ cho kỹ.

Về phần nói công khai tội của Nghiêm Úc.

Giữa Vệ Thành và Nghiêm Úc không có qua lại nhiều, đối phương có lẽ do nghen tức nên mới bày mưu tính kế này, đủ để nói rõ hắn là loại tiểu nhân tàn nhẫn. Nếu là thế, dù lúc này buông tha cho hắn, hắn cũng sẽ không biết mang ơn, có cơ hội còn có thể ra tay tiếp. Chi bằng lôi người ra ngoài ánh sáng, mỗi người đều biết hai người có va chạm, sau này nếu Vệ Thành gặp phải bất hạnh người bị hoài nghi đầu tiên chính là Nghiêm Úc, cho nên hắn muốn làm cái gì thì phải suy nghĩ thật kỹ.

Cho nên nói, chuyện tiến cung cũng không phải là nhất thời xúc động, mà là lựa chọn có lợi nhất đối với Vệ Thành.

Càn Nguyên Đế vốn không nghĩ sẽ đi tới bước này, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, hắn còn rất hài lòng. Hắn cảm thấy lúc trước mình quả nhiên không đặt nhầm niềm tin, Nghiêm Úc dựa lưng vào đại gia tộc, luận nhãn giới luận tài nguyên đều tốt hơn Vệ Thành, nhưng lại là loại người hỗn tạp. Vệ Thành xuất thân từ nông thôn, dựa vào chính mình có thể làm thất bại độc kế của Nghiêm Úc, còn phản một đòn, bản lĩnh của Vệ Thành quả thực không nhỏ.

Chứng cớ đã sớm lấy được, đã nói là sẽ điều tra, kết quả tự nhiên rất nhanh đã có.

Càn Nguyên Đế triệu chưởng viện học sĩ tiến cung, đưa kết quả điều tra cho hắn, lại hỏi hắn: "Biết làm thế nào chưa? ”

“ Hồi hoàng thượng, loiaj người phẩm tính bại hoại như thế, Hàn Lâm viện không chưa được hắn.”

"Cứ như vậy đi, trục xuất người ra khỏi Hàn Lâm viện, chọn một người kiên định làm việc bổ sung vào, đừng để những con sâu bướm này tái sinh."

Không cần hoàng đế nhắc nhở, chưởng viện cũng biết không thể xảy ra chuyện như vậy nữa, thêm mấy lần nữa thì thể diện của Hàn Lâm viện còn tồn tại như thế nào được? Hắn đen mặt trở về, gọi Nghiêm Úc, bảo hắn tự cởi mũ ô sa, thu thập đồ đạc rời đi thôi.

Sắc mặt Nghiêm Úc trắng bệch, hắn biết đây là bị tra ra rồi.

Lúc này còn có người hỏi làm sao vậy?

Vô duyên vô cớ bị tước mũ quan?

"Vì ngươi mà ta bị hoàng thượng mắng, người hỏi ta làm chưởng viện thế nào, mỗi người trong Hàn Lâm viện đều xuất thân tiến sĩ, hơn nữa ngươi còn là trạng nguyên, thế nhưng lại làm ra chuyện âm độc đến mức này. Dùng kế vu hãm đồng liêu, phẩm hạnh bại hoại...... Ta cũng không muốn nói nữa, ngươi đi đi thôi. ”

Nghiêm Úc cầu xin tha thứ, nói hắn sẽ đi bồi tội với Vệ Thành, thỉnh chưởng viện giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho hắn

Nếu bị Hàn Lâm viện trục xuất ra ngoài, hắn xong rồi, sau này làm gì còn có tiền đồ gì nữa?

"Để ngươi lưu lại ta không có cách nào cùng khai báo với hoàng thượng, cũng không cách nào giải thích với đồng liêu thay phiên bị hoài nghi mấy ngày nay. Nghiêm Úc ngươi nếu thật lòng hối hận thì đừng náo loạn nữa, làm sai thì phải chấp nhận bị trừng phạt, hôm nay vì ngươi mở ra tiền lệ, sau này nếu lại xảy ra chuyện tương tự thì làm sao? Tất cả đều bỏ qua? ”