Nói đến đây, có là kẻ ngốc cũng đã biết người hãm hại Vệ Thành chính là hắn, từ lúc này trở đi không còn ai vì hắn mà nói chuyện nữa. Chẳng những không có ai vì hắn nói chuyện, ánh mắt đồng liêu nhìn hắn còn tràn đầy khinh bỉ, Nghiêm Úc rõ ràng biết hắn xong đời rồi, hắn thật sự xong đời, m bình thường nhân duyên của hắn cũng không tính là tốt, xảy ra loại chuyện này, sẽ có người bỏ đá xuống giếng, rất nhanh cả kinh thành đều sẽ biết là hắn làm, hắn nào còn dư lại thanh danh gì nữa?
Trong lúc hoảng hốt, Nghiêm Úc nhớ tới cảnh năm đó hắn cưỡi cao đầu đội mũ trạng nguyên ngoạn phố, lúc ấy có rất nhiều người vây quanh hai bên xem náo nhiệt, ánh mắt nhìn hắn đều là hâm mộ là sùng bái là kính ngưỡng.
Lúc ấy cảm thấy mình là trạng nguyên, có thêm gia tộc trợ lực, chỉ cần vài ngày là có thể cất cánh bay cao.
Kết quả hắn mang danh lục phẩm tu soạn tiến vào Hàn Lâm viện, hơn ba năm không thăng được nửa giai, hiện tại còn bị bãi quan.
Nghiêm Úc không còn mặt mũi trở về, hắn hận không thể đụng đầu chết ở nha môn, thấy hắn muốn náo loạn, chưởng viện bày mưu tính kế bắt người lại, cởi mũ ô sa lột quan phục của hắn, sai nha dịch đưa người về Nghiêm gia, thuận tiện đem chuyện tra ra nói với người nhà của hắn.
Lúc Nghiêm Úc bị kéo ra ngoài, Vệ Thành đứng ở một bên nhìn hắn.
Nhìn trong chốc lát thì có đồng liêu tới, nói đó dĩ nhiên không phải là lời đồn, thật đúng là hắn làm.
"Vệ huynh ngươi có đặc biệt đắc tội gì với hắn không?
Vệ Thành lắc đầu, nói ngay cả lời cũng không nói mấy lần, làm sao có thể đắc tội.
"Còn nhớ tuần trước hắn còn nói muốn mời ngươi uống rượu không?"
"Có việc này, ta vừa lúc có việc khác nên cự tuyệt, không đi. Có phải là vì chuyện đó không? ”
"Không phải đâu, chắc là nghĩ không thông nên hắn mới chuẩn bị hại ngươi, mời ngươi uống rượu cái gì? Có mà là Hồng Môn Yến thì có? ”
"Đừng nói nữa, người đã đi rồi."
Tạm thời không nói đến Nghiêm gia đã loạn thành cái dạng gì, đêm đó Vệ Thành nói cho người trong nhà nghe chuyện đã xảy ra, Ngô bà tử cảm thấy cực kỳ vui sướng, cao hứng ăn thêm hơn nửa chén cơm, Vệ phụ cũng nói hoàng thượng thánh minh.
"Cho nên con người không nên có ý định xấu, chỉ cần làm chuyện xấu thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Trước đây luôn nghe người ta nói, không ai biết thì mới được gọi là bí mật, chỉ cần một người biết, sau đó chắc chắn sẽ có thêm nhiều người khác cũng biết... Đúng rồi, hình phạt bị đuổi ra khỏi Hàn Lâm viện là rất nặng, đúng không? ”
Vệ Thành nói rất nặng, so với bị đánh một trận ở nha môn Thuận Thiên phủ còn nặng hơn nhiều, "Thứ cát sĩ được tuyển chọn vào, đến lúc tán quán khảo hạch biểu hiện không tốt phải ra ngoài làm quan, vẫn coi như là xuất thân Hàn Lâm viện. Bị trục xuất, Hàn Lâm viện sau này sẽ không thừa nhận hắn nữa, trạng nguyên cập đệ lại rơi vào kết cục này là vô cùng nhục nhã. Hôm nay nếu không phải sai dịch phản ứng kịp thời, hắn có lẽ đã đụng đầu chết ở nha môn, căn bản không có mặt mũi quay về, bổn gia lại có một người như vậy, huynh đệ cũng không ngẩng đầu lên được. ”
Khương Mật đang ôm Tuyên Bảo bằng tay trái, tay phải cầm đũa ăn cơm, thấy con trai thèm ăn thì chọn canh trứng đút cho hắn một miếng.
Tuyên Bảo đã hơn nửa tuổi, hồi Nghiên Mực nửa tuổi đã chuẩn bị cai sữa, lúc đó hắn đã có thể ăn rất nhiều thứ, cháo gạo nấu nát, canh trứng hoặc cháo bột nhão đều cho ăn. Khương Mật vừa cho Tuyên Bảo ăn một ngụm nhỏ, nghe nam nhân nói như vậy, thì nhận xét một câu hắn xứng đáng.
"Cái này còn ác độc hơn cả trộm cắp, nếu hắn tới trộm tới cướp, nếu thành thì chúng ta cũng chỉ thiệt thòi chút tài vật, nhưng độc kế kia nếu thành sẽ huỷ đi tiền đồ của chàng. Không nói đến khát vọng hay ước mơ, chỉ là nhà chúng ta sau khi chuyển đến kinh thành cũng không làm nông nữa, mọi chuyện ăn uống chi oeeu đều trông cậy vào chàng. ”
Nghiên Mực nghe được lời này, gặm mạnh một miếng thịt viên.
Khương Mật không chú ý tới, Ngô bà tử vui vẻ: "Không có ai cướp của con, gấp gáp cái gì? ”
Nghiên Mực phồng má nhai, nuốt xuống rồi nói: "Còn muôn lớn lên thật nhanh.”
" Nghiên Mực vội vàng lớn lên là muốn làm gì?"
"Để nương trông cậy vào con nha."
Vệ Thành liếc hắn một cái: "Muốn làm trụ cột trong nhà không phải là chuyện dễ dàng như vậy. ”
"Con là ca ca, con không sợ khổ." Nghiên Mực cân nhắc chờ đến lhi hắn lên làm Trạng Nguyên sẽ đi cầu hoàng đế lão gia, để phụ thân nhàn rỗi ở nhà hiếu thuận ông bà hầu hạ mẫu thân. Nghĩ như vậy, hắn lại ăn thêm hai miếng nữa. Sau khi mạnh mẽ gặm hai miếng thịt, thấy nương còn đang cho đệ đệ ăn trứng, còn nói, nói thịt mới ngon.
Thấy hắn định đem thịt viên lớn trong chén chia cho đệ đệ, Khương Mật chỉ cảm thấy buồn cười: "Nghiên Mực tự ăn đi, đệ đệ chưa thể ăn thịt, hắn nhai không được, cũng không tiêu hóa được. ”
"A, đệ đệ không ăn thế nương có ăn không?"
"Mẫu thân đã lớn như vậy rồi, không cần ăn của con."
"Thế thì tốt."
Khương Mật nói chuyện với Nghiên Mực, cũng không khiến Tuyên Bảo chú ý tới, hắn còn nhỏ nghe không hiểu. Cái thìa nhỏ vươn tới trước mặt thì hắn há miệng, nuốt xong cũng chẳng ầm ĩ muốn ăn thêm, chỉ nhìn chằm chằm vạt áo của nương hoặc là đồ vật bài trí trong sảnh, đến khi mệt mỏi thì nhắm mắt lại, không cần biết đang ở hoàn cảnh gì. Vừa rồi hắn vẫn còn đang ăn, mới nói có mấy câu, Tuyên Bảo đã nằm sấp trong ngực nương ngủ thiếp đi, bên miệng tựa như còn chảy nước miếng.
Khương Mật thở dài: "Thật không biết hắn giống ai nữa..."
"Sao Tuyên Bảo lại ngủ?"
"Đúng vậy, thiếp mới nói với ca ca hắn hai câu đã ngủ thiếp đi rồi."
"Trời tối, thắp đèn trong phòng cũng vẫn tối, là thời điểm dễ mệt mỏi, Tuyên Bảo lại còn nhỏ không có nhiều tinh lực như vậy. Nếu đã ngủ thiếp đi thì lau miệng cho hắn, đặt vào giường nhỏ, rồi quay lại ăn cho ngon.”
Cứ ôm như vậy, Tuyên Bảo ngủ cũng không yên, đặt trên giường cũng tốt. Khương Mật đứng dậy ôm người vào chính phòng, vì là nhị lão ở, lúc nào cũng đốt giường lò, ngay cả trong phòng cũng ấm áp hơn rất nhiều, cho nên giường nhỏ của Tuyên Bảo ở chính phòng, Khương Mật cẩn thận đặt hắn xuống, đắp chăn lên, thấy hắn ngủ rất yên ổn không động đậy, mới an tâm đứng dậy ra khỏi phòng.