Thuận Thiên phủ Doãn đã kết án, cho dù có tra ra chút gì, cũng không có cách nào nói rõ, cho dù là hoàng đế cũng không thể trực tiếp can thiệp. Lúc trước hoàng đế cũng chỉ đánh Nghiêm Úc vào lãnh cung ở trong lòng thôi, muốn để cho hắn ở đó trước, chờ có cơ hội thích hợp mới xử trí.
Hắn không nghĩ rằng, chuyện này vẫn còn tiếp diễn.
Người đọc sách vốn coi trọng thanh danh ai, những tiến sĩ xuất thân từ Hàn Lâm viện cũng không thoát khỏi vòng tròn này, bởi vì chuyện này mà rất nhiều người bị nghi ngờ, không có căn cứ thì người khác không dám nói trước mặt, nhưng sẽ nói thầm sau lưng chê cười ghê tởm. Vì vậy sẽ có người đi điều tra, tra xong thì nhịn không được muốn phơi bày sự thật.
Lúc Nghiêm Úc hại Vệ Thành thậm chí còn chưa từng suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn đã từng gặp qua loại thủ đoạn còn bẩn thỉu hơn nhiều, trong lòng không coi đây là chuyện rất lớn.
Vệ Thành người này, không có tài sản không có chỗ dựa vững chắc, bình thường bị người khác lấy lời chèn ép, chàng cũng đều coi như không nghe thấy không dám trực tiếp phản bác. Mỗi lần bị đẩy cho việc khó hay không thuận, chàng cũng sẽ không từ chối. Bị thua thiệt thì cắn răng chống đỡ, không có chuyện gì thì lúc trở lại cũng vẫn thấy bình thường..
Người xuất thân từ vùng nông thôn, vào được quan trường thì sao? Cũng phải mặc cho người ta xoa nắn.
Với tác phong làm việc như của Vệ Thành, Nghiêm Úc cũng thận trọng, vắt hết óc nghĩ ra một cái bẫy không chê vào đâu được, nhưng chuyện xảy ra lại không thực tế. Hai kế dùng để thu thập Vệ Thành Nghiêm Úc cảm thấy đã dư dả, trước khi hắn an bài người động thủ cũng không nghĩ tới chuyện còn có thể nháo thành như vậy.
Sơ hở ở đâu.
Ở chỗ Ngô bà tử làm một trận rất tốt, chưa từng thấy qua cao mệnh lão thái thái nào lại có thể náo loạn đến như vậy, ai tận mắt chứng kiến cũng cảm thấy kỳ lạ, gặp người nào cũng sẽ kể, trong thời gian rất ngắn chuyện được khuếch tán ra, hơn nữa tiểu nương tử không làm được việc, theo lời khai của nàng ta là bị người ta mua chuộc hại người. Ai lại không tò mò? Sẽ đoán xem ai ra tay ác độc như vậy.
Việc này ứng với lời xưa, một bước sai, từng bước sai.
Hắn không tính đến Ngô bà tử dũng mãnh như vậy, cũng không tính được Vệ Thành không dễ khi dễ như vẻ bề ngoài. Có lẽ bởi vì nhân sinh gập ghềnh, Vệ Thành có thể kiên nhẫn hơn so với người khác, nhưng không phải quả hồng mềm dễ bop.
Giống như lúc này, cơ hội đưa tới cửa Vệ thành không do dự quá nhiều, thuận thế bức Nghiêm Úc đến cảnh xấu hổ.
Nếu lúc trước chỉ là phiền não, bây giờ Nghiêm Úc thật sự hoảng hốt, sau khi phục hồi tinh thần muốn đuổi Vệ Thành đi chỗ khác, còn chưa cất lời, đã có mấy người tiến lên đáp lời hắn.
"Loại chuyện này nên tra ra cho rõ, nếu không bên ngoài tất cả đều là đoán mò, hôm nay nói là Nghiêm huynh sai người làm, nhỡ ngày mai hướng gió lại thay đổi, thổi đến trên đầu chúng ta."
"Ta sớm nói Thuận Thiên phủ doãn không nên qua loa kết án, không phải hại tính mạng người khác mới là đại án, đối với chúng ta mà nói, danh dự trong sạch còn quý trọng hơn tính mạng.”
"Hiện tại đã náo loạn đến khó coi, Vệ hầu đọc cũng nên tiến cung bẩm báo với hoàng thượng, hẳn là người sẽ an bài điều tra chi tiết. Chuyện trên thế gian chỉ cần là người làm sẽ không thể sạch sẽ hoàn toàn, có khi ngày mai sẽ có kết quả... Vụ án nửa năm trước lớn như vậy mà bảy ngày đã có kết luận, cái này tính là gì? ”
"Nghiêm huynh nhẫn nại thêm một chút, chờ phía hoang thượng có kết quả, lập tức có thể trả lại trong sạch cho ngươi."
Ai nói người đọc sách phẩm tính thuần lương.
Những người này ai mà chẳng có lòng dạ sâu xa.
Bọn họ cơ hồ đã nhận định chính là Nghiêm Úc làm, nhìn bên ngoài thì thấy mọi người xếp hàng đến an ủi, thực tế là ngăn cản không cho hắn đuổi theo, hộ tống Vệ Thành tiến cung.
Người trong Hàn Lâm viện đều coi như là người có liên quan, bị hoài nghi nhiều như vậy, rất phiền.
Còn có người bĩu môi: "Chỉ hy vọng người làm việc xấu không phải là người của Hàn Lâm viện chúng ta, ta khinh thường làm việc cùng loại người này.”
Một số người khác thì mỉm cười: "Đừng lo lắng, sau khi điều tra ra là biết, sau này sẽ không. Đức hạnh bại hoại như vậy, làm gì còn được ở lại? Phải trục xuất ra ngoài để lấy lại công bằng. Thiết lập độc kế hại người, cho dù ở giữa xảy ra chuyện nên không thành công, cũng không thể nhẹ nhàng bỏ qua mà không phải trả bất cứ giá nào? Có tiền lệ này, sau này triều đình sẽ toàn chướng khí mù mịt.”
"Nói cũng đúng, vậy chúng ta uống trà nóng chờ tin tức đi."
Nghiêm Úc chột dạ, hai chân hắn mềm nhũn, dùng hết khí lực toàn thân mới đứng lên mà ngã xuống. Không đuổi theo được người, hắn phải nhắn về phủ một lời, để hạ nhân nghĩ cách che dấu. Nhưng đến nha môn làm việc không thể dẫn theo người hầu hạ, bình thường đến canh giờ hạ nha mới có kiệu đến đón, muốn truyền đạt lời nói về phủ, phải ra khỏi nha môn nhờ người. Nhưng chưa đến canh giờ về nhà, lại không có cách lý do chính đáng, hắn không ra được.
Nghiêm Úc sốt ruột, sau lưng đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, đồng liêu còn cười cười nói nói sự tình cuối cùng cũng tra ra manh mối, dưới hoàn cảnh này, hắn quả thực bị dày vò.
Hắn nói ở trong nha môn bí bách hoảng hốt, muốn đi ra ngoài hít thở không khí, tiến sĩ cùng khóa nở nụ cười: "Đang mùa đông, ta ở trong phòng còn ngại gió lớn, làm gì có chuyện bí bách? Bên ngoài lạnh như vậy ra ngoài sẽ bị đông lạnh, hay là Nghiêm huynh có chuyện gì quan trọng nhất định phải vội vàng đi làm? ”
" Ngươi có ý gì?
"Đừng vội, ý của ta là đừng ai ra ngoài truyền tin tức đưa tin, an tâm chờ, chờ có kết quả rồi ra cũng chưa muộn."