Hoàng hậu trông cậy vào việc dùng Hưng Khánh để lôi kéo hoàng đế tới, nàng đang nghĩ biện pháp mang thai thêm một lần nữa. Biết nàng tính toán chuyện này, Càn Nguyên đế càng không muốn đặt chân vào Khôn Ninh cung, từ đầu tuy đế hậu hai người không có nhiều tình cảm sâu đậm, nhưng vẫn tôn trọng nhau như khách. Bây giờ hoàng hậu không tin tưởng nam nhân của mình, tìm đủ mọi cách muốn có một nhi tử khỏe mạnh. Hoàng đế nhìn trung cung giở trò, hơn nữa còn nghe nói lão nương Vệ Thành vì bảo vệ nhi tử mà có thể không để ý đến mặt mũi của lục phẩm cáo mệnh an nhân, náo loạn trên đường phố.
Đấy mới xứng làm nương, hoàng hậu không xứng. Nếu có thể quay ngược lại ba năm trước, hắn căn bản sẽ không để hoàng hậu mang thai, chứ đừng nói là sinh thêm một đứa nữa, không có khả năng.
" Ngươi đi Khôn Ninh cung một chuyến, truyền ý chỉ của trẫm, hoàng hậu nếu không có tâm chăm sóc thái tử, thì đưa người đến Hiệt Phương điện, để đại hoàng tử làm bạn với thái tử làm bạn, cũng tiện cho trẫm đi thăm hắn."
"Thái tử còn chưa tới hai tuổi, chuyển đến nơi ở cuat hoàng tử có phải là quá sớm hay không? Hoàng thượng suy nghĩ lại một chút đi ạ. ”
"Hoàng hậu có chăm sóc thái tử đâu, ở Khôn Ninh cung với ở Hiệt Phương điện có gì khác nhau? Chuyện của Nghiêm Úc đã nhắc nhở trẫm nên tỉnh táo, đường đường là hoàng tử không thể ở cùng một chỗ với phi tần, nhìn được gì học được gì không tốt, về sau có thể có bao nhiêu tiền đồ? ”
Nếu như các hoàng tử khác gặp phải loại chuyện này còn dễ nói nhưng Hưng Khánh là đích xuất, do hoàng hậu sinh ra, chung quy không tiện giao cho các phi tần khác nuôi dưỡng, về phần Thái hậu và chư vị thái phi, đã sớm dời ra khỏi Tử Cấm Thành, chuyển đến một cung hoàng gia khác tĩnh dưỡng. Trong cung không có ai thích hợp nuôi nấng Thái tử, trực tiếp đưa đến Hiệt Phương điện còn hơn, cũng không thiếu cung nhân hầu hạ, chuyển đi còn có thể làm bạn với lão đại.
Mẫu phi đại hoàng tử xuất thân thấp, tuy là trưởng tử, trời sinh tính tình mềm mại, sẽ không chê cười huynh đệ.
Bình thường, hoàng tử ba tuổi sẽ chuyển đến Hiệt Phương điện, hiện tại thái tử chuyển đi có hơi sớm một chút, nhưng hoàng đế kiên trì, hạ nhân chỉ đành phải làm theo. Mà hoàng hậu cũng không tốt, sau khi thái tử bị phá tướng, dù người vẫn ở Khôn Ninh cung, hoàng hậu cũng không vui khi gặp hắn. Nhưng khi Càn Nguyên Đế hạ chỉ muốn mang người đi, nàng lại không đồng ý, còn làm loạn một trận.
Gây sự xong thì thái tử vẫn bị mang đi, nếu là hai tháng trước nói muốn dẫn hắn đến Hiệt Phương điện, thái tử nhất định sẽ ăn vạ, nhất định không chịu rời khỏi mẫu hậu.
Bây giờ thật ra hắn cũng không muốn, là do hắn thấy được mẫu hậu đã thay đổi, cho nên đành vừa bước đi vừa quay đầu lại nhìn như thể cho mình thêm một chút hy vọng. Trong khoảng thời gian này hoàng hậu rất ít khi đến thăm thái tử, thái tử muốn gặp mẫu hậu cũng không gặp được, hắn vừa khóc vừa nháo vừa bỏ ăn, đến mức nô tài hạ nhân không còn biện pháp, đành phải kiên trì mời hoàng hậu nương nương tới, hoàng hậu tới nhưng sắc mặt rất không tốt. Hài tử sắp tròn hai tuổi, cho dù không hiểu chuyện, nhưng hắn có thể cảm nhận được thiện ác, thái tử cảm thấy hoàng hậu không thích hắn, mới miễn cưỡng tiếp nhận chuyện chuyển ra ngoài.
Trong cung náo nhiệt, ngoài cung cũng rất náo nhiệt.
Vẫn là bên phía Hàn Lâm viện, chuyện Vệ Thành dự liệu thật sự đã xảy ra. Thuận Thiên phủ tra ra được tiểu nương tử kia là bị người ta sai khiến hắt nước bẩn vào Vệ Thành, lại không phá vụ án, kết quả là gì? Là liên lụy rất nhiều quan Hàn Lâm bị hoài nghi, nhất là những người bị loại bỏ tư cách làm việc ở ngự tiền.
Vệ Thành xuất thân tư lịch thấp nhưng lại có bản lĩnh lớn, bỏ qua đồng liêu trở thành người đắc ý trước mặt hoàng thượng, người bị ép không thoải mái, nghĩ biện pháp chỉnh chàng. Đây là suy đoán của hầu hết mọi người.
Không có chứng cứ gì, nhưng nói ra thì có người tin, còn có không ít người.
Trong số những người bị nghi ngờ trọng điểm cũng có người xuất thân không tồi, nói như này, trong Hàn Lâm viện người như Vệ Thành mới là số ít, mấy lần trước, người không có hậu trường cho dù có tham gia tuyển chọn thứ thường quán cũng không được chọn, nơi này nhiều lắt léo. Xuất thân của Nghiêm Úc so với Vệ Thành như là trên trời với dưới đất, nhưng cũng không phải không có người có xuất thân tốt hơn hắn.
Có người không cam lòng vô duyên vô cớ bị hoài nghi, cũng đi điều tra.
Không cần tốn rất nhiều tâm tư đã ra tra được Nghiêm gia.
Người có thể có quan hệ với Vệ Thành trong Nghiêm gia chie có một người, đó là trạng nguyên Nghiêm Úc của khoá thi ba năm trước.
Vốn dĩ chẳng có giao tình gì, tra được cũng sẽ không thay hắn giấu diếm? Thế là có người thổi gió, nói nhìn thấy nô tài Nghiêm gia đi giáo huấn nữ nhân vu oan cho Vệ hầu đọc, vốn tưởng rằng Nghiêm Úc và Vệ Thành xuất thân cùng khóa, có lẽ là bất bình thay bằng hữu, kết quả lại không phải như vậy, nghe nô tài Nghiêm gia nói: "Ngân phiếu đã thu, làm không được còn dám nói lung tung? Đúng thật là gan to. ”
Ai truyền ra thì không biết, trong vòng một hai ngày, có rất nhiều người nghe nói.
Ánh mắt đồng liêu trong Hàn Lâm viện nhìn Nghiêm Úc mang theo khinh bỉ, Nghiêm Úc làm bộ như không có việc gì, nhưng trong lòng hận thấu, muốn quay về hỏi cẩu nô tài xem nên làm sao bây giờ?
Có người không nhịn được, vụng trộm tìm Vệ Thành, lẩm bẩm hai câu.
Vệ Thành trong lòng biết đây là sự thật, nhưng ngoài miệng chắc chắn không thể phụ họa theo, chàng còn thay Nghiêm Úc nói chuyện "Ta và Nghiêm tu soạn giao tình tuy rằng không sâu, nhưng không tin hắn sẽ làm ra loại chuyện này. ”
"Bên ngoài đều nói như vậy, không có lửa làm sao có khói.”
Vệ Thành trầm ngâm một lát, nói: "Như vậy đi, ta trực tiếp hỏi hắn, chứng thực là lời đồn thổi, cũng trả lại hắn một cái trong sạch. ”
Đồng liêu cảm thấy cầu chứng không có tác dụng gì, có là hắn làm thì hắn cũng không dám thừa nhận.
Vệ Thành vẫn đi, chàng tìm được Nghiêm Úc trong nha môn Hàn Lâm viện, nói hôm nay có nghe được một ít lời đồn, trong lòng không tin, nhưng cảm thấy nếu coi như là không biết thì cũng không phải chuyện tốt, không bằng nói ra.
Nghiêm Úc cười cười, hỏi Vệ Thành lời đồn gì?
"Người bên ngoài nói là Nghiêm huynh thuê người đến hại danh dự của ta..."
Vệ Thành vừa nói một câu, Nghiêm Úc phất tay áo giận dữ nói: "Ngươi tới tìm ta còn không phải là đã tin rồi hay sao? Còn nói gì nữa? ”
"Ta muốn nghe Nghiêm huynh chắc chắn nói một câu, về sau nếu lại có người truyền ra loại lời đồn này, ta cũng có tiền đề mà bác bỏ hắn."
Nghiêm Úc nói: "Vậy thì ta sẽ nói với ngươi, chuyện này không liên quan gì đến ta. ”
Lần này không cần Vệ Thành mở miệng, người bên cạnh xen vào "Nói như vậy sợ là không đủ, bằng không Nghiêm tu soạn ngươi thề trước mặt mọi người, nói việc này không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi, nếu có thì ngươi sẽ mãi mãi không thể thăng quan.”
Hiếm có người nào không tin thần phật, loại lời thề này Nghiêm Úc nào dám tùy tiện lập ra? Nếu ông trời có mắt ứng nghiệm thì sao?
Hắn chần chừ một chút, đã bị người ta nhìn ra. Vệ Thành cũng suy sụp, chàng nói quên đi, xin Nghiêm tu soan tự nghĩ cho tốt, xoay người muốn đi. Nghiêm Úc túm lấy cánh tay Vệ Thành, không cho chàng đi: "Hôm nay ngươi chính là muốn ép ta lập lời thề? Ta không làm thì sao? Chẳng lẽ ngươi lại có thể ụp cho ta tội danh hãm hại đồng liêu hay sao? ” Vệ Thành phất tay Nghiêm Úc ra, quay người lại: "Ta thấy Nghiêm tu soạn cũng không chịu nổi lời đồn đại bên ngoài, chi bằng ta mặt dày tiến cung mời hoàng thượng làm chủ điều tra một chút. Điều tra rõ ràng vừa có thể xua tan nghi ngờ, cũng có thể trả lại trong sạch cho ngươi. ” "Hoàng Thượng ngày ngày trăm công ngàn việc, làm gì có tinh lực đi quản chuyện nhỏ như vậy?" "Việc này nói nhỏ cũng nhỏ, nhưng nếu âm mưu của hắn thành công, ta sẽ vô cớ bị hại thanh danh. Nếu lời đồn truyền ra bên ngoài, Nghiêm huynh cũng sẽ phải chịu ủy khuất. Con người trên đời, sao có thể không quan tâm đến trong sạch của bản thân. Loại chuyện này tốt nhất vẫn là phải phân rõ thị phi đen trắng thì hơn. ” Vệ Thành nói xong thật sự muốn đi cầu kiến Càn Nguyên Đế. Nghiêm Úc sợ hãi.