Chương 211: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Không hổ là quan Hàn Lâm, mãnh liệt hung hãn cũng có thể nói thành tư thế anh hùng thân thủ mạnh mẽ.

Người xem náo nhiệt toàn nói không hổ là xuất thân từ nông thôn.

Tính tình đủ cay, sức mạnh đủ lớn.

Đồng liêu nói gì?

Nói là tấm lòng bảo hộ nhi tử, còn nói làm nương, vì nhi tử cái gì cũng có thể bỏ. Thật sự vô cùng vĩ đại, rất cảm động.

Có người học theo động tác ra trận giết địch khoa tay múa chân, hỏi tôn phu nhân cũng là như vậy?

Vệ Thành:...

Đến rồi, quả nhiên đã đến rồi.

Vệ Thành đặc biệt thành khẩn nói phu nhân hiếu thuận hiền lương huệ chất lan tâm, là nữ tử tốt hiếm có.

Đồng liêu không tin.

Với tác phong này của lão thái thái, người có thể ở chung với bà thập phần hòa hợp, thậm chí thân như mẹ con sao có thể người nhạt như cúc? Đặt tướng nôn lão thái thái và phu nhân môn đệ thư hương cùng một chỗ, hai nàng sao có thể không ghét bỏ lẫn nhau?

Nói nhảm.

Ngẫm lại Vệ Thành cứ có cơ hội là khen phu nhân, không có cơ hội cũng phải tạo có hội để khen vài câu, mà khen cũng không khiêm tốn chút nào, hay là sợ nương tử?

Các đồng nghiệp nhìn Vệ Thành với đôi mắt "hiểu", "chúng ta hiểu", "ngươi cũng không dễ dàng".

Vệ Thành cảm thấy chính mình rất dễ dàng đấy thôi.

Không dễ dàng rõ ràng là Mật nương.

Hôm đó không phải là ngày Vệ Thành đi Mai Phương Trai làm việc, Càn Nguyên Đế từ trong miệng người khác nghe được chuyện này, người nói chê nội dung không đủ đặc sắc, còn cho lão thái thái thêm không ít động tác, giống như người kể chuyện trong quán trà nói cho Hoàng Thượng nghe.

Càn Nguyên Đế cười một hồi, cười đủ rồi mới nói không dễ dàng, cũng không dễ dàng.

Nữ tử hai người này xui xẻo như vậy cũng không dễ dàng.

Lão thái thái vì danh tiếng của nhi tử mà ngay cả thể diện cũng không cần cũng không dễ dàng.

Vệ Thành với cha mẹ hắn đều là người thô kệch mac còn có thể học ra một thân bản lĩnh đứng vào quan trường, càng không dễ dàng.

"Thuận Thiên phủ doãn không tra ra đã kết án?"

"Có lẽ không dám điều tra kỹ lưỡng, có thể đã đoán được người nào mới có thể hãm hại Vệ hầu đọc, lo lắng liên lụy đến người không thể trêu chọc nổi."

"Hắn không dám điều tra, ngươi sai người đi điều tra một chút."

"Hoàng Thượng muốn đòi công đạo cho Vệ hầu đọc?"

Càn Nguyên Đế không nói gì, hắn cũng không phải là muốn đòi công đạo cho Vệ Thành, mỹ ngọc cũng cần phải điêu khắc, có luyện tập là chuyện tốt. Rất nhiều chuyện Vệ Thành phải tự mình ứng đối, Càn Nguyên Đế không quản được nhiều như vậy, chỉ là hắn thật sự tò mò người nào trong Hàn Lâm viện lại ác độc đến vậy, thủ đoạn này không khác gì của phụ nhân hậu trạch, hoàn toàn không giống nam tử hán đại trượng phu.

Nếu trạng nguyên trực tiếp thu tay, có lẽ sự tình sẽ không dễ điều tra đến vậy, nhưng hắn bởi vì tức giận, không làm gì được Vệ Thành luôn có thể tránh được bất lợi gặp hung hoá cát, thế là sai người đi giáo huấn tiểu nương tử kia một trận để trút giận. Đúng lúc đụng phải người được hoàng thượng phái đi thăm dò chân tướng, chỉ sau một ngày, lòng hiếu kỳ của Càn Nguyên Đế đã được thỏa mãn đầy đủ.

Hắn cũng đã đoán mò trong lòng, còn đoán có phải là người bị mất tư cách đến ngự tiền làm việc hay không, những người kia nhìn không vừa mắt Vệ Thành, cho rằng lấy chuyện nhân phẩm bại hoại này công kích người ta, túm Vệ Thành xuống thì mình sẽ có cơ hội.

Kết quả vậy mà lại không đúng.

Người giở trò lại là Nghiêm Úc.

Nghiêm Úc người này, Càn Nguyên Đế có chút ấn tượng, dù sao cũng là trạng nguyên đầu tiên mà hắn tự mình đề điểm. Lúc Vệ Thành còn ở Thứ Thường quán, Lục Văn Viễn vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Lục Văn Viễn thường xuyên bẩm báo tình huống trong Hàn Lâm viện cho hắn, cũng từng nói đến tranh chấp của trạng nguyên bảng nhãn, nghe nói đều không phải là người có thể kiên định làm việc. Làm hoàng đế, ngày ngày trăm công ngàn giêch, nào có nhiều thời gian rảnh rỗi đi quản lý chuyện nhỏ như hạt vừng, sau khi biết là người không dùng được, hoàng đế không tốn bất cứ tâm tư gì lên người Nghiêm Úc nữa.

Hoàng thượng coi như hắn không tồn tại, hắn ở Hàn Lâm viện cũng chỉ là người qua đường, rất thanh nhàn, uống hai chén trà là xong một ngày.

Thế sự không có gì là tuyệt đối, cho dù trước đó đánh giá không tốt, nếu hắn có thể thu tâm, sau đó vững vàng một chút, khả năng còn có cơ hội xuất đầu. Bây giờ thì sao... Hoàng đế không muốn công bố ra ngoài những thứ mình tra ra được, nhưng trong lòng hắn Nghiêm Úc đã bị phán tử hình. Tạm thời không cần động đến, chờ có thời cơ thích hợp chính đáng xử lý sạch sẽ.

Bởi vì chuyện này, Càn Nguyên Đế còn cảm thán một phen, người làm cha như hắn không thể chỉ bận rộn chuyện của triều đình, cũng phải bỏ ra một chút tâm tư dạy dỗ nhi tử, nếu để hắn tuỳ ý ở thâm trạch nội viện, suốt ngày nhìn phụ nhân tranh tới đấu lui, những thứ học được lại là những thủ đoạn không trong sạch, cho dù có là người thông minh đọc sách không tệ, cũng vẫn không có tiền đồ.

Làm người không thể không có chút tính toán. Nhưng cho dù tính kế thì ngươi cũng phải khiến cho người ta nể trọng vài phần, người ta thua ngươi, cam tâm tình nguyện viết một chữ phục, đấy mới là năng lực.

Chi tiền thuê một nữ nhân tạt nước bẩn vào đồng liêu của mình thì gọi là bỉ ổi vô liêm sỉ.

Học những thủ đoạn này, chỉ khiến cho người ta nhạo báng thôi.

Sau một phen cảm khái, Càn Nguyên Đế hỏi đến mấy hoàng tử hiện nay. Trước khi hoàng hậu mang thai, trong hậu cung chỉ có đại điện hạ, hiện tại thì không, tứ điện hạ cũng đã sinh ra, hoàng đế tuy rằng còn trẻ, nhưng đã có mấy người con cả trai lẫn gái.

Chuyện lớn nhỏ trong cung thái giám tổng quản đều biết, Hoàng Thượng không hỏi hắn sẽ không nhiều lời, nhưng hỏi cái gì hắn cũng có thể nói rõ ràng.

Thái giám tổng quản nói lại tình huống của mấy vị hoàng tử với Càn Nguyên Đế, mấy người khác đều tốt, duy chỉ có thái tử, dù còn nhỏ nhưng đã có thể cảm giác được thái độ của những người xung quanh đối với hắn thay đổi, tình huống của hắn không l tốt lắm, gần đây còn đổ bệnh hai lần.

"Không phải trẫm đã bảo hoàng hậu buông bỏ chuyện khác, chuyên tâm chăm sóc Hưng Khánh hay sao?"

"Chuyện này nô tài không nói dám nghị luận, ngài cũng đừng làm khó nô tài..."