Vệ Thành đi trước, Khương Mật đuổi theo, hai người chân trước chân sau vào đông sương phòng, một người thắp đèn, một người đóng cửa.
"Là lại nằm mơ đúng không?"
Khương Mật nói “ Thật ra không cần thiếp nói chi tiết, chàng cũng biết nếu nương không xuất hiện ở đó thì chuyện sẽ biến thành thế nào. Người ta có dự mưu hại chàng, sao có thể nghe chàng từ từ giải thích? Đương nhiên là liên tục khóc nháo khiến chàng không có cơ hội mở miệng. Nàng có vài phần tư sắc, nhìn cực kỳ đáng thương, cái nồi này ụp xuống không lo không ai tin. ”
Vệ Thành thế nhưng nhếch khóe miệng.
Mượn ánh sáng rực rỡ của đèn dầu, Khương Mật nhìn thấy, hỏi chàng sao lại cười? Cười cái gì?
"Cười nàng nhìn cũng cẩn thận, ta lại không chú ý nàng ta như thế nào. Ngay từ đầu ta không nghĩ tới, tưởng là nhận nhầm người, thấy nàng túm lấy ta không buông mới biết sự tình không đúng, vội vàng tính toán làm sao thoát thân. Sau đó, nương đến giơ tay tát nàng, ta có nhìn một chút, đã không còn nhận ra được diện mạo vốn có. ”
"Sao chàng còn tiếc nuối chứ?"
“...... Nói đến đây, thuận tiện đề cập tới luôn. Nói một chút, Mật nương nàng có nhìn thấy ai hại ta hay không? Là đồng liêu à? ”
"Là người của Hàn Lâm viện."
Vệ Thành không nhớ ra mình đã đắc tội với ai, chàng tự hỏi bản thân làm việc coi như cẩn thận, cho dù hôm nay có chút đắc thế cũng không hề dương dương đắc ý. Chỉ có thể suy đoán có phải là do mình thường xuyên đến Mai Phương Trai mới khiến người ta đỏ mắt hay không.
Trong lòng chàng có chút suy đoán, nhưng không có bằng chứng thì không dễ nói, trực tiếp hỏi Khương Mật có nhận ra đối phương hay không?
Trong mộng, lần đầu tiên nhìn thấy Khương Mật đã cảm thấy đối phương là trạng nguyên khoá trước, nàng đã xem qua cảnh trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố, nhưng đã nhiều năm, lại không phải là người quen biết nhiều, cũng sợ vạn nhất nhận sai. Mới nói: "Trước khi nghỉ tuần chàng nói có đồng liêu mời uống rượu, chàng sợ có chuyện xảy ra, cho nên lấy Nghiên Mực làm cái cớ từ chỗi hắn. ”
"Là Nghiêm Úc?"
"Thiếp không biết hắn tên gì, nhưng chính là người nọ, nếu chàng không hỏi thiếp cũng sẽ nhắc nhở chàng sau này nên cẩn thận một chút. Trước đó nếu chàng đồng ý tuần nghỉ đi uống rượu, hắn cũng động thủ, vì chàng có tâm đề phòng, không đáp ứng, hôm nay là hậu thủ. Thiếp cũng đã từng gặp qua có người muốn hại chàng, nhưng không ai có thủ đoạn xấu xa như vậy, không biết người này làm sao mà vào được Hàn Lâm viện, đức hạnh kém như vậy, hắn dựa vào cái gì? "Khương Mật rất khinh thường thủ đoạn này, cảm thấy cực kỳ bỉ ổi, nhìn không ra lại là thủ đoạn của quan Hàn Lâm.
Khương Mật còn nói thật hận không thể vạch trần hắn ở công đường, hắn ác tâm như vậy, hạ bẫy hại người vẫn là an an ổn ổn không bị gì, quả thực tức giận.
Thấy thái độ này của nàng sẽ biết trong giấc mơ nhất định vô cùng đặc sắc.
Vệ Thành ở trong lòng cảm tạ lão nương và nương tử, an ủi một chút: "Ta nghĩ chỉ cẩn hắn còn có lòng hại người, sớm muộn gì cũng sẽ có lúc bại lộ. Chẳng ai có thể đảm bảo mỗi lần đều có thể sắp xếp mười phần chu toàn? Làm nhiều chuyện xấu, sẽ bị phát hiện. Đáng tiếc hắn là trạng nguyên, kỳ thật rất có chân tài thực học, nghe nói cũng có chút lai lịch, vốn dĩ tiền đồ tươi sáng, nhưng tâm tư lại dùng sai chỗ, đi sai đường. ”
“ Loại người này cũng có thể điểm trạng nguyên.”
"Mật nương nàng tức giận cái gì? Đừng tức giận. Hắn tính kế ta hai lần đều thất bại, còn uổng phí năm mươi lượng, hắn mới nên là người nghĩ không thông. Còn nữa..."
Khương Mật chống má, nghiêng đầu nhìn chàng, hỏi người khác nói cái gì?
"Còn nữa chuyện này còn chưa xong."
"Không phải nói nha môn cho tiền áp kinh, đem vụ án kết thúc sao?"
"Vụ án đã kết thúc. Nàng ngẫm lại xem, hắn mua chuộc tiểu nương tử người ta hại ta, không thành, nương thay ta thanh minh ngay trên đường, thực tế ta không bị ảnh hưởng gì. Loại án hại người không thành này cho dù tra ra là ai sai khiến cũng sẽ không phạt nặng, nha môn Thuận Thiên phủ vốn không nhàn rỗi, hỏi không ra cái gì rồi kết án như vậy là bình thường. Nhưng mà nương náo loạn ngay trên đường phố, kiểu gì cả kinh thành cũng sẽ nghe nói, ta là ai? Ngoại trừ ở trong cung hoặc nha môn, thời gian còn lại đều ở trong nhà, người quen biết không nhiều lắm, nói là kết thù riêng cũng sẽ không có mấy ai tin? Chuyện này tùy tiện đoán mò cũng đoán được là đồng liêu, đến lúc đó bọn họ đoán già đoán non chỉ điểm người này người kia, người ta không phục, sẽ đi điều tra. Chỉ cần là chuyện con người làm, đều sẽ có dấu vết, không sạch sẽ được. ”
Vệ Thành đoán được thì Thuận Thiên phủ doãn cũng nghĩ được có thể là đồng liêu Hàn Lâm viện làm, hắn nói không dễ điều tra, không phải là không có biện pháp, mà là không muốn chọc vào phiền toái này.
Có thể không chớp mắt tiêu tiền để hại người, đối phương sao có thể xuất thân từ hàn môn?
Chỉ cần không phải xuất thân hàn môn, tra ra ai cũng vậy, không bằng bồi thường tiền rồi kết án.
Vệ Thành nói chờ một chút xem, Khương Mật quả thật nhẫn nại quan sát.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Thành vừa mới vào Hàn Lâm viện thì phát giác có đồng liêu nhìn trộm mình, sau đó còn có người quen đến hỏi, hôm qua thật sự gặp phải chuyện xui xẻo như vậy? Thiếu chút nữa bị người ta vu oan?
"Lúc ấy ta đúng thật là có lý mà không thể rõ ràng, nhưng may là vận khí ta tốt, nương ta ngay ở tiệm may đối diện, nếu không sẽ phải chịu thiệt thòi lớn."
"Ứng như lời nói người tốt sẽ có báo đáp. Người là người chính trực làm việc thành thật, gặp chuyện Bồ Tát sẽ giúp, đây không phải là lầm đầu tiên gặp hung hóa cát. Ta nghe nói chuyện ngày hôm qua náo loạn lên tận Thuận Thiên phủ, nữ tử kia khai ra là bị người ta sai khiến, lại không nói ra là ai, Phủ Doãn đã qua loa kết án?”
"Lời nàng khai ra đối với chuyện phá án không có trợ giúp gì nhiều lắm, Phủ Doãn đại nhân cũng rất khó xử."
"Vậy thì cứ để mặc chuyện đường đường là quan Hàn Lâm vô duyên vô cớ bị vu hãm? Hơn nữa hắn không tra ra thị phi, những người bên ngoài không biết chuyện sẽ suy đoán như thế nào, đối với chúng ta không phải là chuyện tốt. ”
“Không nói cái này nữa, ta nghe người ta kể lại, lệnh đường hôm qua tư thế oai hùng như rồng cuộn hổ gầm, mạnh mẽ trấn trụ ác nhân.”
"Ngươi đứng thứ ba, năm nay hai mươi sáu, thế thì lệnh đường chẳng phải đã đến thiên mệnh tri niên hay sao? Thân thủ vẫn còn mạnh mẽ như vậy, tướng môn lão thái quân cũng chỉ đến thế là cùng.”
Vệ Thành:...