Chương 209: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Sau khi vào phòng, Ngô bà tử uống mấy ngụm nước nóng trước, cảm giác ấm áp một chút rồi nói đùa với người nhà. Nói bà đang ở tiệm may, đột nhiên nghe được bên ngoài có động tĩnh, vốn là muốn chen vào xem náo nhiệt, không ngờ lại nhìn thấy một nữ nhân túm lấy tay áo nhi tử không buông, khóc lóc nói lão tam vô trách nhiệm.

“Mỗi ngày Tam Lang đều về vào giờ thìn, không sớm cũng không muộn, hắn có thể đi trêu ghẹo ai? Vu oan hãm hại cũng không biết cách nghe như bịa đặt, ta xông lên kéo nàng ra, cho mấy cái tát, đánh xong thì kéo người lên nha môn. Ông không biết ta uy phong thế nào đâu, vào nha môn ta nâng một cước đạp nàng một cái, quỳ xuống, ta hỏi nàng ngươi có biết vu oan hãm hại quan Hàn Lâm quan là tội gì không? Mau chóng thành thật khai ra. Nàng sợ tới mức tè dầm, lập tức nói hết. ”

Vệ Thành:...

Quên đi, tuy rằng có chút khoa trương, nhưng không cần giải thích, để nương ba hoa đi.

Vệ phụ tin thất, ông cảm thấy bà nương nhà mình là loại người này, cười hắc hắc một tiếng, nói: "Không nghĩ tới tính tình lưu manh này của ngươi còn có thể phát huy tác dụng. Nhưng mà hiện tại sợ là cả kinh thành đều biết lão nương Hàn Lâm viện Vệ hầu đọc là một bà nương nông thôn. ”

"Bà nương nông thôn sao? Ta là bà nương nông thôn, ta cũng sinh cũng dưỡng ra được quan Hàn Lâm, triều đình còn có thể thu hồi lục phẩm cáo mệnh của ta? ”

"Không phải là vấn đề cáo mệnh."

"Vậy là vấn đề gì?"

Đừng nói Ngô bà tử, kể cả Vệ Thành cũng tò mò nhìn Vệ lão đầu.

Chỉ thấy hắn thở dài: "Lão Tam lúc nào cũng nói với người khác gia đình chúng ta hòa thuận, con dâu cùng với ngươi sống giống mẹ con ruột, tình cảm thập phần thân thiết..."

"Vậy thì sao! Giữa ta và Mật nương so với thân nương còn tốt hơn. Có cái gì không thể nói? ”

"Vậy thì đúng rồi, nhìn ngươi như vậy người ta sẽ biết Hàn Lâm nương tử là cái dạng gì. Ra ngoài không chừng còn có thể nghe người ta nói, Vệ gia môn đình song cáo mệnh là hai người đàn bà đanh đá. ”

Ngô bà tử: ...

Nói vậy cũng có vẻ có chút hợp lý.

Vệ Thành:...

Còn không chỉ có, từ nội tâm chàng lúc nào cũng cảm thấy nương tử mình tốt, không nhịn được muốn cưới về, không bao giờ gọi tiện nội chuyết kinh các loại, mà lúc nào cũng là ái thê, nếu thật sự có người muốn nghĩ, cũng không có gì sai.

Khương Mật bưng cơm nóng vào phòng, thấy cha chồng và tướng công đều có vẻ mặt hoảng hốt, ngược lại mẹ chồng, m có hai phần thẹn với nàng.

"Đây là sao?"

"Cũng không có gì, sau này nếu có người dùng ánh mắt cổ quái nhìn con, thì Mật nương đừng để ý tới hắn."

Khương Mật không hiểu, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Ngô bà tử suy nghĩ một chút, cảm thấy người khác chỉ sợ cũng sẽ không cổ quái nhìn Mật nương, chắc là sẽ chỉ biết nhìn Tam Lang thôi.

Lúc ăn cơm Ngô bà tử nói nha môn kết án tịch thu năm mươi lượng ngân phiếu kia, đổi thành tiền an ủi cho bọn họ, Ngô bà tử nghĩ nhà mình luôn có nhiều chuyện, tốt hơn hết là lấy số tiền này chiêu đãi hàng xóm láng giềng đi hỗ trợ một bữa ngon miệng, sau này có chuyện gì người ta nghe động tĩnh cũng có thể chạy sang giúp một chút.

Khương Mật suy nghĩ nói "Nương nghĩ chu toàn, cũng may lầm này là ngài đi, đổi lại người khác sợ là sẽ phải chịu thiệt. ” Vệ Thành biết nương còn có rất nhiều lời muốn nói, vẫn không xen vào, nhắc tới chàng mới đáp lời, đến bây giờ, chàng đặt bát xuống mới nói "Trên đường ta đã cảm thấy không đúng, trong nhà muốn làm xiêm y thì mời thợ may tới nhà lấy số đo là được, nhưng nương lại bảo Thúy cô dẫn đường đến tiệm may. Mà lại không đi vào buổi trưa cho sớm, buổi chiều gần tối mới đi. Đúng lúc trước khi cửa hàng đóng cửa, bắt kịp ta đi nha môn về nhà, còn gặp chuyện... Điều này là quá trùng hợp ngẫu nhiên.” Thế gian có rất nhiều điều trùng hợp, loại chuyện này xuất hiện ở chỗ người khác, Vệ Thành còn có thể cảm thán một câu vận khí không tệ, nhưng bản thân mình gặp phải, không có cách nào không nghĩ nhiều. Vệ Thành không tin nhất chính là vận khí của mình, cảm giác như đã dùng hết may mắn cả đời để cưới được Mật nương, sau này cứ khi nào gặp hung hóa cát, sau lưng thường đều có bóng dáng phu nhân. Vệ Thành sau khi đưa ra nghi vấn thì nhìn về phía nương mình. Ngô bà tử nhìn về phía Khương Mật. Khương Mật đang đưa tay muốn gắp thức ăn, nàng dừng lại một chút: "Ăn cơm trước, sau đó chúng ta về phòng nói. " Những chuyện này, bây giờ Nghiên Mực không thích hợp để biết, sợ hắn không biết nặng nhẹ sẽ lỡ miệng nói ra. Vệ Thành thấy Khương Mật giơ tay lấy hạt cơm trên mặt Nghiên Mực, cũng nghĩ tới đây, không hỏi nữa. Ngược lại là Vệ lão đầu, ông cũng không biết, coi như là trùng hợp, dù sao thì lão bà tử cũng đã nói muốn làm mấy bộ xiêm y từ mấy ngày nay, lúc trước bà đã cân nhắc chuyện này. Kết quả nghe con trai con dâu nói chuyện, trong lời nói còn có ẩn ý khác. "Thế nào..." Ông vừa nói một chữ, thì bị Ngô bà tử giẫm một cước "Ông đừng nói nhiều, ăn cơm đi. ” "Ta chỉ muốn hỏi một chút.” "Không nghe Mật nương nói sao, ăn cơm đi đã, ông nhìn Nghiên Mực xem không lên tiếng, ăn cũng no rồi, ông mới được mấy miếng?" Ngô bà tử mắng một câu, nhớ tới Tuyên Bảo, hỏi Khương Mật có cho ăn không, Khương Mật gật đầu nói đã cho con bú, không lâu sau đã ngủ, còn chưa tỉnh. "Lúc trước người ta luôn nói Nghiên Mực dễ chiều, không thích khóc nháo, lại rất hiếu động. Trước khi biết bò thì không sao, hai cái chăn chặn hai bên, đặt người ở bên trong là được, lúc biết lăn biết bò thì phải có người trông coi. Tuyên Bảo mới là... muốn hắn động đậy còn phải tốn chút tâm tư, ngủ một cái là hết cả nửa ngày, làm việc cũng không sợ, lát sau đến giường xem một chút là được.” Thấy nhắc đến mình, Nghiên Mực nghe rất nghiêm túc, Khương Mật cũng nhớ tới khoảng thời gian cùng mẹ chồng thay nhau canh giữ hắn, nói: "Lúc đó ngu ngốc, không nghĩ tới đi làm một cái giường nhỏ. Cái giường kia của Tuyên Bảo bốn phía ngăn cản, có lăn bò thế nào cũng không nhảy ra ngoài được, chỉ cần chú ý một chút xem hắn tiểu hay không, có đưa tay ra khỏi chăn hay không. ” "Trong thành tiện lợi hơn rất nhiều, nông thôn nhà nghèo, có tiền cũng không phí phạm ở chỗ này, lúc ấy không nhớ tới là bình thường. Không nói đến giường của Tuyên Bảo, chỉ nói cái bình đồng nước nóng của Tam Lang thôi, thật là đồ tốt, bốn mươi mấy năm qua ta lại chưa từng thấy qua. Cũng khó trách người trong thôn sứt đầu mẻ trán muốn chen vào thành, trong thành rất tốt, mình nghĩ ra cái gì thì bên ngoài đều có, chỉ cần đủ bạc, cuộc sống sẽ rất thoải mái.” Mẹ chồng nàng dâu trò chuyện ăn cơm xong, Ngô bà tử biết Tam Lang còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, bà chủ động đi thu dọn bát đũa, bảo lão đầu tử chơi cùng Nghiên Mực một lát, để con trai con dâu về phòng nói chuyện.