Ngô thị đang lên kế hoạch mang vải lụa ra thợ may làm hai bộ xiêm y, ở nhà thì đơn giản một chút cũng không sao nhưng nếu có trường hợp cần ăn mặc đàng hoàng, thì phải có hai bộ quần áo đẹp một chút. Bà đang sắp xếp, thấy con dâu vào phòng, nhìn là biết có tâm sự.
"Có chuyện gì vậy?"
"Con có việc muốn thỉnh nương quyết định."
"Đứng làm gì? Ngồi xuống từ từ nói. ”
Ngô bà tử đặt vải vóc sang bên cạnh, xoay người nhìn Khương Mật ngồi xuống, bà cũng ngồi, bày trận thế chuẩn bị nghe. Kết quả mới nghe được một câu sắc mặt liền thay đổi, Khương Mật nói nàng nằm mơ, lại nói chuyện lần này không dễ giải quyết.
"Chuyện gì vậy?"
Khương Mật bảo mẹ chồng đến gần một chút, ghé vào tai bà kể lại độc kế mà đồng liêu Hàn Lâm viện thiết lập ra, nghe nàng nói xong Ngô thị vỗ đùi một cái "Sinh con trai không có mắt. Còn tự cho mình là người đọc sách là quan Hàn Lâm. Thủ đoạn xấu xa như vậy. Con nói xem, gặp phải loại chuyện này, muốn giải thích cũng không giải thích rõ được, mặc kệ nàng thì thanh danh bị hủy, mà động thủ thì thanh danh cũng vẫn bị hủy. Cho dù chúng ta biết lão tam hắn không phải loại người này, nhưng bên ngoài nói khó nghe như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến hắn.”
"Con cũng nghĩ như vậy, cho nên mới nói là sự tình khó xử. Nếu chỉ dựa vào Tam Lang sợ là không qua được, đổi đường đi, cũng tránh không được cả đời. Người ta một kế không thành sinh hai kế, hai kế không thành còn có kế thứ ba, bẫy liên hoàn, người xưa đã nói cho tới bây giờ chỉ có ngàn ngày làm trộm, chưa từng nghe nói qua ngàn ngày phòng trộm, người khác có lòng muốn hại chàng, làm sao mà phòng được? ”
"Con đừng nóng vội. Nói cho ta biết chuyện này xảy ra khi nào? ”
Khương Mật tính toán một chút, kế hoạch này diễn ra trong tuần nghỉ tiếp theo, sau khi nghỉ tuần còn an bài người theo dõi Tam Lang hai ngày "Chiều ngày thứ ba sau ngày nghỉ tuần tiếp theo, trên đường về nhà, chỗ đường ngày thường chúng ta hay mua bánh ngọt điểm tâm, nàng đặc biệt tìm chỗ có nhiều người nhất để sinh sự, chơi đùa xong thì bỏ chạy, để lại Tam Lang bị người ta chửi rủa. ”
Ngô bà tử nghiến răng, nói đã biết.
"Nương định làm như thế nào?"
"Làm thế nào? Lúc lão bà tử ta còn ở nông thôn chống lưng mắng chửi người khác, nàng còn chưa sinh ra đâu. Tam Lang không nói rõ được với nàng, thì để lão nương ta cùng nàng tán gẫu. ”
Ngô bà tử đều đã nghĩ kỹ, tiệm may cũng ở con phố kia, đúng lúc lấy cớ đi may xiêm y, gọi Thúy cô cùng đi, không cho nàng mấy cái bạt tai, nàng lại không biết lục phẩm cáo mệnh lão thái thái lợi hại chỗ nào.
Sự tình phát triển giống hệt như trong mộng, trước khi nghỉ tuần, trạng nguyên khen ngợi Vệ Thành, nói trong số những người cùng khóa vào Hàn Lâm viện chàng lăn lộn tốt nhất, muốn thỉnh giáo một chút. Lời nịnh nọt một đống, trọng điểm là mời Vệ Thành uống rượu, Vệ Thành cũng giống như trong mộng, tạ lỗi, trước đó đã đáp ứng Nghiên Mực phải ở bên hắn một ngày.
Quân tử lời hứa ngàn vàng, Vệ Thành nói mình đã đồng ý với nhi tử, trạng nguyên kia cũng không tiện miễn cưỡng.
Kế này quả nhiên thất bại.
Tối hôm đó người nhà ngồi vây quanh dùng cơm, Vệ Thành còn nói có đồng liêu mời mình uống rượu, chàng nghĩ vận khí của mình vốn không tốt, sợ có thị phi nên đã khéo léo cự tuyệt. Ngày mai ở nhà, dạy Nghiên Mực học.
Nghe như vậy, Khương Mật nhìn về phía mẹ chồng Ngô thị, cảm giác giống như có sát khí chợt lóe lên.
Việc này Vệ Thành không biết, mẹ chồng nàng dâu sau khi thương lượng xong cảm thấy cái gì chàng cũng không làm được, biết trước ngược lại còn tăng thêm phiền phúc. Không bằng đừng biết, đến lúc đó phản ứng càng thêm chân thật.
Trên bàn cơm, cả nhà vui vẻ nói cười, sau lưng Ngô bà tử đã chuẩn bị sẵn sàng cho trạng nguyên đáng giết ngàn đao này một bài học thảm thiết, cho hắn biết làm người phải thiện lương.
Ngày nghỉ tuần, Vệ Thành buông chuyện nha môn ở cùng Nghiên Mực cả ngày.
Hai ngày sau đó cũng bình yên.
Đến chiều ngày thứ ba, Vệ Thành giẫm lên tuyết đi về nhà, hai tay nhét trong tay áo dài, ánh mắt nhìn mặt đường, trong lòng còn nghĩ đến công việc trong nha môn. Đột nhiên từ bên cạnh xuất hiện một cô nương có vài phần tư sắc, túm lấy cánh tay hắn liên tục chất vấn. Lúc đầu Vệ Thành ngẩn người không hiểu gì, sau đó mới nói ngươi tìm nhầm người rồi, ta không biết ngươi. Cô nương đó túm lấy tay áo chang không buông, vừa khóc vừa ầm ĩ. Lúc này Vệ Thành đã ý thức được có người muốn hại mình, đây là một cái bẫy, thấy đám người vây quanh, trong lòng chàng sốt ruột nhưng lại không dứt ra được, đột nhiên từ bên cạnh lại có một bà tử mặc váy vải xanh nhảy ra.
Bà tử này bước lên một bước, một tay túm lấy cánh tay nữ nhân trẻ tuổi, ra sức kéo nàng ra, nâng tay cho nàng một cái tát.
"Lão bà tử ta đi ra xem náo nhiệt, không nghĩ tới lại nhìn thấy có một tên không biết xấu hổ vu khống con trai. Cái dạng như ngươi người thì khô khốc, không có mặt mũi không ngực không mông, sao Tam Lang nhà ta có thể coi trọng ngươi? Ta nhổ vào.”
"Đừng tưởng rằng lão nương không biết ngươi có chủ ý gì, thấy con ta đường đường là lục phẩm hàn lâm quan, được đọc sách giảng kinh cho hoàng thượng, có tiền đồ tốt, ngươi cho rằng dùng loại thủ đoạn không biết xấu hổ này là có thể dựa vào? Ngưoi cho rằng ngươi vừa khóc vừa nháo thì con trai ta phải phải nhận thiệt thòi này, ta nói với ngươi luôn là không có cửa. Khi nào con trai ta ra ngoài, khi nào về nhà, không nói đến hàng xóm, ai mở cửa kinh doanh ở con phố này mà không biết? Mỗi ngày hắn đều đi qua cửa hàng nhà các ngươi, không thấy sao? Ngưoi nói con trai ta ngủ với ngươi, năm nào tháng nào canh giờ nào ngươi nói cho ta biết rõ. Ngươi dám nói ta dám đi tìm nhân chứng, lão bà tử hôm nay sẽ tiễn ngươi lên nha môn gặp quan. Để ngươi biết vu khống quan Hàn Lâm sẽ có kết quả gì.”
Vệ Thành lòng nóng như lửa đốt, đang suy nghĩ đối sách, bống nhiên gặp được sự đảo ngược này.
Chàng tận mắt nhìn thấy lão nương nhà mình túm lấy tay kéo người ra, cũng không thèm buông tay, vừa tát vừa mắng, giống như bà nương đánh nhau ở nông thôn.
Vệ Thành mặt nghệt ra một lúc.
Phục hồi tinh thần mới hô lên: "Nương sao người lại ở đây? ”
"Ta với Thúy cô đang đi hỏi thăm xem nhà thợ may nào làm xiêm y tốt, muốn làm mấy bộ xiêm y mới, gặp náo nhiệt nên muốn đến xem. Vừa nhìn một cái, thì ra là có kẻ không biết xấu hổ muốn vu khống con. Thật may mà ta ở chỗ này, nếu không gặp phải loại đàn bà đanh đá này con có lý cũng nói không rõ được." Ngô bà tử nói xong lại tức giận, nhìn nữ nhân trẻ tuổi giãy dụa muốn chạy, giơ tay lên tát hai cái nữa để nàng ta im, còn quay đầu nhìn một vòng, "Thúy cô, về nhà một chuyến, mời toàn bộ hàng xóm nhà chúng ta ở trong ngõ nhỏ đến, nhờ bọn họ đến làm chứng cho nhi tử ta. Ta phải bắt nàng lên nha môn Thuận Thiên phủ, muốn nhìn xem ai cho nàng lá gan dám tính kế đến nhà của lão bà tử ta.”
Thúy cô đặc biệt muốn nhắc nhở một câu, lão thái thái ngài đường đường là lục phẩm cáo mệnh an nhân...
Quên đi, vẫn là quên đi.
Hiện tại cả con đường xem náo nhiệt đều đã thấy được phong thái của an nhân, nói cũng không kịp nữa.