Chương 207: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Ngô bà tử sợ người chạy mất, một khắc cũng không buông tay, cũng may bà đã quen làm việc nặng, không tốn chút công sức đã lôi được người đi ra đến giữa đường. Người bên cạnh đứng xem náo nhiệt ban đầu còn tưởng rằng là nam nhân này khốn nạn, không nghĩ tới , sự tình còn có thể phát triển theo hướng này.

Có không ít người đi theo, xoa tay chờ xem náo nhiệt.

Thấy lão thái thái tức giận như vậy, động tác như nước chảy mây trôi, mắng người càng là trung khí mười phần, có lẽ thật sự là chiếm đạo lý. Lại nhìn nữ nhân xui xẻo bị nàng kéo đi như heo chết, cũng có người không đành lòng.

Cái này cũng quá thảm đu, không thèm tìm thời điểm cho tốt, vị quan kia có vẻ như là bị chịu thiệt, nhưng lão nương hắn quá lợi hại.

Theo lời Mật nương, trên người kẻ thực hiện độc kế muốn làm hỏng thanh danh của lão tam còn đeo lệnh bài bằng ngọc thượng hạng, trong phủ của hắn cũng rất khí phái, có lẽ là người có địa vị. Ngô bà tử nghĩ không dễ để trực tiếp kéo người ra ngoài ánh sáng, dù nữ nhân này không chịu nổi thẩm vấn, cùng lắm nàng ta cũng chỉ được gặp qua người chạy việc, loại chuyện này quan lão gia sẽ không ra mặt, nàng ta chẳng thể khai ra cái gì?

Quả nhiên, khi đoàn người đến nha môn Thuận Thiên phủ, nữ nhân này lúc đầu còn cứng miệng, nhưng thấy ánh mắt nàng ta né tránh, Thuận Thiên phủ doãn hiểu ngay được chuyện này thật sự đúng như lão thái thái nói, là một cái bẫy.

Nha môn đe dọa một phen, hỏi nàng ta có biết vu khống quan Hàn Lâm là tội gì không? Tốt nhất là nên biết rõ rồi khai ra cho rõ.

Nữ nhân kia rối rắm nhiều lần, cuối cùng vẫn khai, nói có người nhét cho nàng ta năm mươi lượng, bảo cô ta nháo một trận, sau khi thành công còn có tiền thưởng, điều kiện duy nhất chính là thời gian sau nàng ta không được xuất đầu lộ diện nữa, xong việc phải trốn đi.

Năm mươi lượng, đủ cho một nhà ăn uống nhiều năm, nàng sao có thể không động tâm?

Khuôn mặt nữ nhân sưng lên, hàm hồ nói xong, sợ Phủ Doãn đại nhân không tin muốn phạt nàng ta, còn lấy ra từ trong vạt áo năm mươi lượng ngân phiếu.

"Quan lớn ngài nhìn xem, đây là tiền họ đã cho tôi, còn hứa rằng sau khi làm xong sẽ nhận được thêm tiền thưởng.Ta nghĩ chỉ là khóc nháo một trận, sau đó nếu không tìm thấy ta người khác cũng nên biết hắn bị đổ oan, hắn chịu chút ủy khuất, nhà ta trên có người già dưới có hài tử, nếu được số tiền này thì tốt rồi. Ta không muốn làm hại hắn, ta chỉ muốn kiếm ít tiền thôi. Đại nhân ngài tha cho ta, muốn xử lý thì cũng nên tìm cái người bỏ tiền ra hại người chứ. ”

Ngô bà tử liếc mắt nhìn nàng ta nói: "Coi như ngươi nói thật, số tiền này ai cho ngươi, ngươi nói. ”

Thuận Thiên phủ doãn: ...

Hắn phá vụ án này mà trong lòng cũng rất mệt mỏi, lại không tiện quở trách lão nương đến từ nông thôn của Vệ hầu đọc, chỉ đành nhắc nhở, để bà biết cái gì nên nói cái gì không nên.

"Những điều ta biết ta đều đã nói hết rồi, hỏi ta đối phương là ai? Hắn làm việc xấu xa như vậy làm sao dám để ta nhận ra mình là ai? Hắn sợ ta biết sẽ đe doạ đến hắn.”

Ngô bà tử coi như hiểu được vì sao người kia lại tìm nữ nhân này đến náo loạn.

Nàng ta còn biết đến chuyện uy hiếp ngược..

Khó trách Mật nương nói Tam Lang ứng phó không được, gặp phải loại nữ nhân này, sao có thể không chịu thiệt?

Mặc kệ hỏi như thế nào, nữ nhân kia chỉ nói ra được như vậy, hỏi nàng ta người đưa tiền kia trông như thế nào, nàng có thể miêu tả lại một chút, nhưng theo miêu tả của nàng, chỉ tuỳ tiện tìm ở kinh thành một chút là có thể tìm ra một đống. Cho dù là cao thủ phá án, chỉ có chút manh mối này cũng không có cách nào điều tra, hơn nữa đối phương tuy rằng ra tay hại người, nhưng cuối cùng lại không thành công, Thuận Thiên phủ doãn nghĩ ra một phương pháp, bồi thường năm mươi lượng ngân phiếu này cho Ngô bà tử để an ủi, đánh nữ nhân kia một trận, vụ án coi như chấm dứt, không tốn nhân lực đi truy xét nữa.

Ngô bà tử vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ không tra ra bất cứ thứ gì, kết quả này bà coi như hài lòng.

Sau khi kết án ở nha môn, bà chuẩn bị cùng Tam Lang trở về, nhìn thấy nhiều hàng xóm đến hỗ trợ làm chứng như vậy, nhớ tới năm mươi lượng bạc kia, Ngô bà tử vung tay nói: "Nhi tử talàm người thế nào mọi người đều biết, hôm nay bất hạnh gặp phải loại chuyện xui xẻo này, còn phiền hàng xóm láng giềng chạy tới làm chứng, trong lòng lão bà tử ta vô cùng cảm kích. Đây là năm mươi lượng bạc trắng vừa được bồi thường, để ta đi mua thịt, làm mấy món ăn ngon cảm tạ mọi người. Nhưng mà một mình ta làm không được, mọi người bận việc trong nhà xong thì đến giúp đỡ một chút. ”

Thuận Thiên phủ Doãn còn than phiền lão nương của Vệ Thành trong lòng, bấy giờ lại liếc mắt nhìn bà một cái.

Lão thái thái này bưu hãn thì bưu hãn, nhưng lại không phải là người lỗ mãng, còn rất hiểu nhân tình thế sự.

Thực ra lần này, những người hàng xóm trong ngõ hẻm không giúp được quá nhiều, nhưng bà vẫn nguyện ý chiêu đãi một bữa, về sau nếu Vệ gia lại có phiền toái, mở cửa hô một tiếng, bảo đảm lập tức có người đến, bữa chiêu đãi này làm rất đáng giá.

Nhìn xem, hàng xóm trái phải vây quanh người Lục Phẩm an nhân quay về, lúc này trời đã tối, bọn họ cầm đuốc, trông rất vui vẻ. Người đi theo tới xem náo nhiệt đều kinh ngạc, chưa từng thấy quan Hàn Lâm nào có mẫu thân thuần phác như vậy.

"Thật sự là chính lục phẩm quan Hàn Lâm? Thật không? ”

" Ngươi không thấy hắn và lão nương đứng trên công đường không quỳ? Nếu là dân chúng bình thường hắn dám không quỳ? ”

“...... Ta chỉ là không nghĩ tới, loại mẫu thân này sao có thể nuôi ra nhi tử làm quan Hàn Lâm? ”

"Vệ Hàn Lâm này thường xuyên đi qua cửa hàng nhà ta, ta biết hắn. Hắn xuất thân nông gia, tiến sĩ nhị bảng khóa trước, thông qua quán tuyển vào Hàn Lâm viện. ”

"Xuất thân nông gia? Thế thì cũng đúng. Bà lão kia tay đủ mạnh, bình thường chắc cũng làm không ít việc nặng. ”