Chương 205: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Bản thân đã làm cha, hơn nữa Nghiên Mực và Tuyên Bảo đều còn nhỏ, Vệ Thành đối với thái tử có chút thương hại, nhưng cũng chỉ là như vậy, chàng bảo vệ gia đình mình không dễ dàng, thật sự không rảnh đi lo lắng cho người khác. Hoàng thượng tuy rằng kiêng kỵ hậu tộc, nhưng thái tử là cốt nhục của hắn, hiện giờ bị phá tướng, hoàng thượng chắc chắn sẽ tính toán cho hắn, không có khả năng tùy ý để nô tài chà đạp.

Nghĩ như vậy, trái tim đang treo lơ lửng được buông xuống.

Vệ Thành tiếp tục chạy hai đầu Hàn Lâm viện và trong cung, thời gian chàng vào quan trường còn ngắn, phẩm giai không cao, tư lịch cũng không sâu, nhưng đã là người đắc ý nhất trong Hàn Lâm viện.

Một chính lục phẩm hầu đọc lại có thể thường xuyên đến Mai Phương Trai làm việc, mỗi tuần đều có thể gặp hoàng thượng hai lần, thị đọc học sĩ cũng không có thể diện như vậy.

Nếu là do chưởng viện học sĩ sắp xếp, sớm đã có người đi gây chuyện, nhưng đây lại là do hoàng thượng khâm điểm, từ Hàn Lâm viện chon ra mấy người, chỉ đích danh bọn họ thay phiên nhau vào cung đọc sách giảng kinh, nói bọn họ nói dễ nghe thoải mái, ngươi không phục thì có thể làm gì?

Cũng có người đi hỏi chưởng viện học sĩ hoàng thượng căn cứ vào đâu để chọn? Luận tài học luận kiến thức, mấy người đó đều không tính là xuất chúng, dựa vào cái gì chuyện tốt lại đến phiên bọn họ?

Chưởng viện học sĩ làm sao biết được ý nghĩ của hoàng thượng?

Ông thuận tay nâng bát trà lên, mở nắp ra thưởng thức một ngụm chậm rãi nói: "Những người có thể được chọn vào thứ thường quán hơn nữa lại có biểu hiện xuất sắc trong kỳ khảo hạch tán quán, văn chương học thức sẽ không có chênh lệch nhiều. Hoàng thượng dùng người thì phải xem ai hợp tâm ý, hầu hạ ở ngự tiền phải thông minh, phải biết nhìn sắc mặt của người khác, phải nhanh nhẹn. Chúng ta làm thần tử, đối với hoàng thượng cần có lòng kính sợ, nhưng lại không thể quá sợ, lúc trước tâm tình hoàng thượng không tốt, các ngươi đều sợ bước lên vết xe đổ của Hồ Hàn Lâm, rõ ràng bắt nạt người mới đẩy Vệ Thành lên trước, người ta nắm chặt cơ hội lộ diện ở ngự tiền, cho nên lúc hoàng thượng tuyển người sẽ lập tức nhớ tới hắn. ”

Nghe xong những lời này, bao nhiêu người đều hối hận.

Có người cảm thấy chỉ cần đủ thâm niên là sẽ được thăng tiến, có thể không mạo hiểm thì cố hết sức không cần, ổn định là tốt hơn cả.

Nhưng mọi thứ nào có đơn giản như vậy?

Hàn Lâm quan cũng là cận thần thiên tử, thường xuyên ra vào ngự tiền, không khác gì nô tài hầu hạ hoàng thượng. Giữa nô tài cần gì phải phân cao thấp? Người có thể đứng ở đây đều không kém, chỉ xem ai lấy lòng được chủ tử.

Cơ hội tương tự đã cho ngươi, tự bản thân không nắm chắc, trách được ai?

Trong lòng những người bị hoàng thượng gạt sang một bên khó chịu, cũng may còn có người khó chịu hơn cả bọn họ, trang nguyên bảng nhãn thám hoa cùng khoá với Vệ Thành hiện giờ đều đang làm việc ở Hàn Lâm viện, ba năm trước bọn họ vào với danh tu soạn và biên soạn, hiện tại vẫn như vậy, không thể thăng lên nửa giai.

Trạng nguyên nhiệm kỳ đó là tu soạn, tòng lục phẩm. Bảng nhãn thám hoa là biên soạn, thất phẩm. Vệ Thành bây giờ là hầu đọc, chính lục phẩm, là người thăng chức nhanh nhất trong khoá đó, chàng còn phải ở Thứ Thường quán hai năm... So sánh như vậy, những người xếp trên Vệ Thành lần đó sao có thể không khó chịu?

Bài danh đứng đầu, phía sau còn có gia tộc hỗ trợ, thế mà lại không bằng một tiểu tử đến từ nông thôn.

Ai mà có thể chịu được.

Trước đó trạng nguyên bảng nhãn còn đấu đá quyết liệt, nhưng giờ cũng không còn tâm tư gì, ánh mắt hai người đều đặt lên người Vệ hầu đọc đang được thánh sủng. Bọn họ đột nhiên ý thức được, trong Hàn Lâm viện không thiếu nhất chính là trạng nguyên bảng mắt thám hoa, bọn họ thậm chí còn không phân biệt được trong số những quan Hàn Lâm ở đây, ai trực tiếp thụ quan, ai thông qua quán tuyển từ từ đi lên, nhưng bọn họ đều biết, Vệ hầu đọc mới hai mươi sáu tuổi kia là thứ cát sĩ nhiệm kỳ trước, hiện giờ là người đắc ý trước mặt hoàng thượng.

Vệ Thành được rất nhiều người trong thứ thường quán lấy làm gương, đều học theo chàng, còn có mấy ai nhớ rõ trạng nguyên cùng nhiệm kỳ? Cũng chỉ có một mình trạng nguyên vẫn còn treo ở bên miệng trong lòng đắc chí cảm thấy ta là trạng nguyên, có thể diện cỡ nào.

Trạng nguyên lần đó xuất thân không tệ, từ nhỏ đã được người nhà chiều chuộng thành thói quen, chênh lệch khiến cho lòng hắn khó chịu, không riêng gì khó chịu, theo số lần Vệ Thành ra vào cung đình gia tăng, trong lòng hắn thậm chí còn nảy sinh ác ý.

Cuối tháng mười, Khương Mật lại nằm mơ.

Nàng mơ thấy đồng liêu thịnh tình mời nam nhân qua phủ làm khách, Vệ Thành biết trước mắt thế cục không tốt, trong lòng có phòng bị, lấy cớ nói bình thường bận rộn không có thời gian dạy dỗ quan tâm nhi tử, đã đồng ý với Nghiên Mực đến ngày nghỉ tuần sẽ ở nhà dạy hắn đọc sách viết chữ, khéo léo cự tuyệt đồng liêu.

Đồng liêu định an bài nha hoàn trong phủ vu oan hãm hại Vệ Thành, chụp cho chàng cái mũ háo sắc, nói Vệ Thành tới làm khách nhưng không giữ quy củ, định hủy danh dự của chàng. Mọi thứ đều đã được sắp xếp tốt nhưng không ngờ Vệ Thành lại khéo léo cự tuyệt.

Một kế không thành, lại sinh ra kế khác.

Vệ Thành đi bộ đến nha môn, đồng liêu sai người theo dõi, biết được lộ tuyến hàng ngày của chàng, sau đó bỏ tiền sai người nửa đường chặn lại, gây sự nói Vệ Thành ăn chơi sạch sẽ xong lập tức không nhận người. Người đọc sách sợ nhất là cãi nhau với những người không nói đạo lý, người ta điên cuồng ầm ĩ ném đá, huỷ xong thanh danh của ngươi thì biến mất, có lật khắp kinh thành cũng tìm không ra, người khác lại nói là ngươi tức giận nên không kịp diệt khẩu, tự nuốt thiệt thòi này vào bụng.

Mơ thấy chuyện này, Khương Mật thật sự tức giận, nàng lại không nghĩ được cách nào tốt, đành tìm đến mẹ chồng Ngô thị.