Ngô bà tử đã nhờ bà đỡ xong, còn bố trí một gian phòng nhỏ thành phòng sinh, mấy ngày nay Nghiên Mực luôn đưa tay sờ bụng nương, động tác của hắn rất nhẹ, vừa sờ vừa hỏi đệ đệ lúc nào thì ra. Nói nên ra sớm một chút để hắn dạy đệ đệ đọc sách, dù sao dạy một người là dạy, dạy hai người cũng là dạy!l.
Khương Mật khắc chế cười trong chốc lát, nói: "Mỗi lần đều có mấy ngàn cử nhân thi trượt, cho dù trong lòng mất mát, nhưng không có ai vô duyên vô cớ cáo buộc quan chủ khảo. Thiếp đoán đích xác có tình huống lộ đề, Lục học sĩ có thể không làm, thế người bên cạnh hắn thì sao? Chủ khảo đại nhân ra đề, sau khi có đề thi, người bên cạnh hắn nếu có tâm, nhìn trộm không khó. Hoàng thượng sau tuyên bố chủ khảo quan thì chú ý một chút, tốt nhất là cách ly người ở một cái viện nhỏ, chờ yết bảng xong mới thả về nhà. Như bây giờ, hoàn toàn dựa vào sự tự giác của quan chủ khảo chẳng khác gì bày ra dụ hoặc trước mặt người.”
Vệ Thành không hiểu được: "Nếu bị được sẽ bị chém đầu, vì một chút tiền nhỏ mà đánh cược cả mạng sống của mình. Qua nhiều kỳ thi như vậy đến bây giờ mới có vụ án tiết lộ đề này, sau khi quyết định chủ khảo, nếu trong nhà chủ khảo đại nhân có con cháu muốn thi đều sẽ chủ động buông tha chờ kỳ thi tiếp theo, để tránh hiềm nghi, chưa nghe nói ai có gan lớn tiết lộ đề thi cầu tài. ”
"Tướng công nghĩ như vậy, luật pháp còn ở đó, nhưng người bị xử trảm vẫn như cũ không ít. Chúng ta là người có trách nhiệm, nhưng bên ngoài không thiếu người có lá gan lớn. Họ không biết những gì họ làm là xấu? Có khi chỉ là đánh cuộc vạn nhất, vạn nhất có thể giấu diếm thì sao. Cử nhân thi trượt đi cáo ngự trạng, dưới cáo trên, dân cáo quan, nếu cáo buộc sai hắn còn có đường sống không? Nếu chàng không tin thì chờ xem, Hoàng Thượng nói hạn định bảy ngày, Tam Pháp Ty dù sao cũng phải cho một lời giải thích, thiếp cảm thấy Lục gia không trong sạch. ”
Khương Mật nói xong lời này, không đến hai ngày sau đã vào phòng sinh, lần này so với Nghiên Mực thì thuận lợi hơn, ngày hai mưoi hai tháng tư, Vệ gia lại thêm một đinh.
Nghiên Mực nghe nói nương sinh, muốn đi thăm, còn đòi muốn nhìn đệ đệ. Ngô bà tử đặt Tuyên Bảo vào chiếc giường gỗ nhỏ mà Vệ phụ mời người làm, bế Nghiên Mực lển cho hắn xem.
Nghiên Mực xem xong, lộ ra một biểu tình khó nói.
"Nương dễ nhìn như vậy, đệ đệ xấu xí."
Ngô bà tử tức giận that hắn xuống đất, không cho xem, nói đây là đệ đệ chưa mở mắt, mở ra sẽ đẹp.
Thấy Nghiên Mực còn muốn nói thêm, Ngô bà tử chặn họng "Lúc con sinh còn không mập mạp bằng Tuyên Bảo, không phải là xấu hơn sao? ”
Nghiên Mực ... ???
"Con đẹp, nương nói con đẹp. Đúng rồi, vì sao hắn lại tên là Bảo? Còn con thì sao? ”
"Nghiên Mực cũng muốn làm bảo bối? Được rồi, con là kho báu sống! ”
Tuyên Bảo còn chưa làm lễ tắm ba ngày, vụ án gian lận khoa cử mà hoàng thượng giao cho Tam Pháp Ti điều tra đã có kết quả, Đại Lý tự khanh viết tấu chương, viết xong đưa cho Hình bộ thượng thư cùng Tả đô ngự sử xem qua, đều không có ý kiến, ba người ký tên đóng dấu, trình lên trước mặt hoàng thượng.
Hoàng thượng sau khi xem qua long nhan thịnh nộ. Từ sau khi cử nhân thi trượt thứ nhất đăng văn cáo ngự trạng, Càn Nguyên Đế chưa từng ngủ ngon một lần, nhắm mắt lại suy nghĩ đều là chuyện khoa cử lần này. Hắn vốn ôm kỳ vọng rất cao, muốn chọn một nhóm người dùng được, cũng nói cho Lục Văn Viễn nghe, bảo hắn ra đề cẩn thận. Lục Văn Viễn đã nhận mệnh, thế mà lại làm sự tình l thành như vậy. Thí sinh kiện quan chủ khảo, còn thật sự có chứng cứ. Chủ khảo nói rằng ông ta không làm xin hoàng đế tin tưởng ông. Phó chủ khảo nói không tham gia vào việc ra đề, không biết gì. Các quan chức Hàn Lâm được phái đi hỗ trợ cũng đều tự giải thích cho mình, nói nếu trong phòng thi xuất hiện tình huống gian lận, là bọn họ thiếu trách nhiệm. Nếu việc chấm thi không công chính, cũng là bọn họ thất trách... Nhưng chuyện tiết lộ đề thi này, chưa đến mùng chín tháng ba thì chưa ai biết kỳ thi này sẽ ra đề gì, đề thi chỉ có chủ khảo đại nhân biết rõ. Thời điểm Tam Pháp Ti còn chưa đưa ra kết quả, khắp nơi đã vì mình mà giải thích. Càn Nguyên Đế trong lòng tức giận, bởi vì đã hạn định bảy ngày, hắn nhịn mà không bạo phát. Chỉ phân phó ngoại trừ Đại Lý tự khanh, Hình bộ thượng thư, Tả đô ngự sử ba người ra, ai cũng không gặp, nếu phía dưới có kết quả phải lập tức trình lên. Đến khi nhìn thấy quyển tấu chương trình lên, mắt Càn Nguyên đế tối sầm, hắn đọc nhanh như gió quét, sau đó nhấc chân đạp đổ ngự án. Thái giám tổng quản hầu hạ bên cạnh mềm nhũn chân, quỳ phịch xuống. "Hoàng thượng bớt giận. Hoàng Thượng bớt giận.” Càn Nguyên Đế đi tới đi lui vài bước, sau đó ngồi trở lại long ỷ, nhắm mắt hít sâu vài cái, phân phó mang những người liên quan đến. Trước khi nhìn thấy kết quả, hoàng đế đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn nghĩ Lục Văn Viễn có phải lén lút đầu nhập vào người khác hay không, kết quả lại tra ra chyện như vậy. Buồn cười, buồn cười đến cùng cực. Tam Pháp Ti tìm hiểu nguồn gốc vậy mà tra được đến người phu nhân Lục Văn Viễn, bắt phu nhân hắn thẩm vấn mới biết, lại là nội viện Lục gia gây hoạ. Lục lão thái gia sớm đã không còn, lão thái thái làm chủ, lệnh cho đại thái thái chấp chưởng việc bếp núc, lợi ích trong phủ cứ như vậy chảy vào túi đại phòng. Lục lão thái thái sinh ra bốn đứa con trai, trong bốn đứa con trai bà ta thiên vị lão tứ, bình thường luôn lấy tiền riêng trợ cấp cho tứ phòng. Cứ như vậy, nhị phòng tam phòng không dư dả, tam lão gia Lục Văn Viễn ở Hàn Lâm viện, Hàn Lâm viện lại là nha môn thanh liêm, bạc chỉ ra mà không có vào, hắn và tam thái thái lại có mấy đứa con, tam thái thái nói ngay cả đồ cưới cũng đã bỏ ra, không còn biện pháp, bỗng có cơ hội này liền động tâm tư, muốn kiếm chút tiền. Đại Lý tự khanh không hổ là lão cao thủ điều tra án, tấu chương viết đặc biệt rõ ràng, hoàng đế đảo qua là hiểu rõ tình huống, sau khi hiểu rõ hắn tình nguyện chính mình không biết gì.Lúc biết là Lục phu nhân làm, hắn nghi hoặc, sau khi xem xong thì xấu hổ mất mặt.
Hoàng đế xấu hổ, Tam Pháp Ti thập phần đau lòng cho Lục Văn Viễn, cảm thấy nhạc phụ của hắn có thù với Lục gia mới dạy nữ nhi thành như vậy. Cha Lục phu nhân đường đường là quan tam phẩm, Lại bộ thị lang.