Bản thân bà không nhả ra thì cũng chỉ có thể như vậy, Khương Mật thoáng chờ mong đại bá nhị bá bọn họ nhanh chóng nhớ tới việc này, gửi cho cha mẹ một phong thư chúc thọ một tiếng cũng tốt. Nếu con cháu đều quên, ngoài miệng nhị lão nói không có việc gì, nhưng trong lòng chắc sẽ tức giận.
Sau khi từ phòng bếp đi ra ngoài, Khương Mật vào thư phòng mượn bút mực, liệt kê sinh nhật người trong nhà một lần, ghi lại ngày tháng cụ thể, đặt trên bàn trang điểm, nhắc nhờ mỗi năm, đừng để bận rộn đến mức ngay cả sinh thần cũng quên.
Thư của Khương gia gia nhận được vào tháng hai, đến tháng ba, Vệ Thành lại gặp một người bạn đồng môn cũ, không có tin.
Mùng chín tháng ba, trường thi kinh thành mở cửa, tiết trời không tệ, mùa xuân không lạnh không nóng, dù là như thế nhưng phải thi ba trận liên tiếp vẫn vô cùng vất vả. Đến khi thi xong, các thí sinh trở về nghỉ ngơi mấy ngày mới hoàn toàn bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu chờ mong yết bảng.
Có đến mấy ngàn người đến ứng thi, chấm bài thi xong còn phải xem xét xếp hạng, dù có gấp gáp đi nữa cũng phải mất một tháng, tháng tư, danh sách ba trăm người trúng cử được thông báo, Quách cử nhân và Vinh cử nhân liều mạng chen vào, từ cuối cùng nhìn lên, cứ một lúc lại nghe thấy "Trời ơi là ta", "Ta trúng", "Trời ơi ta trúng"... Quách cử nhân mắt trợn to thành mắt trâu, hắn nhìn đi nhìn lại nhiều làn, tên đúng, quê quán cũng đúng, là hắn không sai.
Hắn nắm lấy cánh tay của Vinh cử nhân l nói: "Ta trúng rồi. Đứng thứ hai trăm bốn này. Vinh huynh ngươi nhìn kìa, ta trúng rồi. ”
Vinh Giang đang sốt ruột, sốt ruột tìm tên của mình, nào có để ý tới hắn?
Nhìn một lần nữa, không có.
Thêm một lần nữa, vẫn không có.
Hắn trượt.
Lúc này Quách Cử nhân mới từ trong trạng thái cực độ hưng phấn đi ra, nhớ tới mình lần trước cũng vô danh trên bảng vàng, muốn an ủi Vinh Giang. Vinh Giang biểu tình miễn cưỡng, cùng nhau đến kinh thành ứng thi, bạn đồng môn trúng còn mình trượt, ai gặp phải cũng sẽ bị đả kích.
Quách cử nhân nói ít người lần đầu tiên thi hội đã có thể nổi danh, rất nhiều người trên bảng đều phải thi đến hai ba lần, "Huynh nhìn ta mà xem, lần trước rối tinh rối mù, ta lại quay về khổ học ba năm, trời cao không phụ lòng người. Mặc dù xếp hạng không cao, nhưng tốt xấu gì cũng trúng. Trúng là tốt rồi.”
"Quách huynh ta có chút mệt mỏi, về trước."
"Cùng nhau đi thôi, mấy ngày nay ta nghĩ đến kết quả nên cũng ngủ không ngon. Ta cũng nghỉ ngơi một lát, nghỉ ngơi xong còn phải nghĩ xem nên chuẩn bị cái gì đó để đáp tạ Vệ huynh, rồi hỏi thăm tình huống điện thí một chút. ”
Đến bây giờ vẫn là Quách cử nhân đại hỉ Vinh cử nhân đại bi, kết quả ngày phóng bảng, có cử nhân thi trượt đăng văn cáo ngự trạng, một hơi kéo ra rất nhiều thí sinh nổi danh trên bảng, nói bọn họ gian lận, sớm lấy được đề thi, đã chuẩn bị xong bài viết hoàn thiện, chỉ cần âm thầm ghi nhớ viết lại một lần trong khi làm bài.
Tin tức vừa lộ ra, cả kinh thành tựa như chảo dầu đang sôi bị giọt nước văng vào bắn tung toé, trực tiếp nổ tung, triều đình xôn xao.
Lục học sĩ tiến cung thanh minh cho mình, nói tuyệt đối không có việc này.
Đề thi là do hắn đưa ra, trước khi đưa đến phòng thi không cho bất luận kẻ nào xem qua.
Lục học sĩ là người của Càn Nguyên Đế, an bài cho hắn làm chủ khảo chính là muốn mượn khoa cử chọn thêm nhiều người làm việc cho triều đình, mới đầu Càn Nguyên Đế không tin, tuyệt đối không tin Lục học sĩ sẽ tiết lộ đề thi. Hắn vào triều đâu phải một hai ngày, sao lại không biết khoa cử gian lận là chuyện lớn như thế nào? Chỉ cần có hiện tượng gian lận mà chủ khảo thiếu giám sát không bắt được đã phải chịu trách nhiệm, chuyện lộ đề nếu là thật, là trọng tội chém đầu.
Lục học sĩ khẳng định hắn chưa từng làm, thỉnh Thánh thượng minh giamd.
Hoàng đế triệu Hình bộ thượng thư, Đại Lý tự khanh cùng với Tả đô ngự sử đem vụ án giao cho Tam Pháp Ti xử lý, hạn định bảy ngày, nhất định phải điều tra rõ ràng.
Nghe nói tam ti hội thẩm muốn phá án gian lận khoa cử, tân cống sĩ hoảng hốt. Có vài người không sạch sẽ thì chột dạ, cũng có người giống như Quách cử nhân, sợ chuyện lộ đề này là thật, kết quả lần này sẽ bị huỷ bỏ, rất có thể phải thi lại. Lần này hắn xếp hạng hơn hai trăm bảy mươi, nếu thi lại làm sao có tự tin nhất định lại trúng.
Quách cử nhân không dám tưởng tượng đến chuyện huỷ thành tích, nếu thật sự đến một bước kia, hắn cảm thấy mình chắc chắn không tiếp nhận được.
Ngược lại là Vinh cử nhân, ngoài miệng an ủi nói đừng nóng vội, phải tin tưởng năng lực phá án của Tam Pháp Ty, trong lòng lại ước gì vụ án gian lận là thật. Mọi người vất vả chuẩn bị cho kỳ thi, dựa vào cái gì có người có thể bỏ tiền ra mua đề? Hắn cảm thấy là những người đi cửa sau chiếm danh ngạch của hắn nên mình mới trượt. Mặc kệ là lưu đày hay chém đầu đều đáng đời. Họ đáng phải nhận. Thành tích hủy bỏ là chuyện tốt, được thi lại một lần nữa có lẽ hắn sẽ trúng thì sao?
Lúc này tâm tình hai người đảo ngược.
Lúc trước cao hứng bây giờ buồn rầu.
Lúc trước sầu bị giờ lại nhìn thấy hy vọng.
Mấy ngày Tam Pháp Ti phá án, trong kinh là áp lực sôi trào, người liên quan của vụ án này bao gồm cả thân hữu ai cũng tự cứu nguy, cử nhân thi trượt náo loạn, dân chúng thì đứng ngoài xem náo nhiệt. Vệ Thành vẫn đi nha môn, về nhà đóng cửa lại mới nói một câu, chàng nói Lục học sĩ sẽ không làm, tiết lộ đề đối với hắn không có ích.
Ngô bà tử đang cho cháu trai ăn, nghe thấy lời này nói: "Sao lại không? Có thể kiếm tiền.”
"Mẫu thân không biết, Lục gia không giống chúng ta, Lục gia thế gia nhiều đời, nền tảng vững chắc."
“ Tam Lang con nghĩ không đúng rồi, ai nói người có tiền thì không yêu tiền?”
Vệ Thành nói không lại nương, xoay người cầu cứu Khương Mật: "Mật nương nàng nói xem, nhìn Lục học sĩ có giống loại người biết làm chuyện này không? ”
Khương Mật suy nghĩ một chút rồi nói: "Đúng là không giống. ”
Nghiên Mực tiếp một câu: "Bà nội nói, biết người biết mặt không biết lòng. ”
Vệ Thành:...
"Ta vẫn không tin Lục học sĩ có thể làm ra loại chuyện này, tiết lộ đề thi là trọng tội, chỉ là vì tiền sao? Không đến nỗi như thế? ”
Nghiên Mực liếc nhìn cha hắn một cái, nói: "Người chết vì tiền chim chết vì mồi. ”
Vệ Thành:...
"Không nói chuyện với con, ăn của con đi, đừng xen vào."
Nghiên Mực vỗ tay cha mình: "Được rồi, cha nghĩ thoáng một chút. ”
Bầu không khí nghiêm túc biến mất, Vệ phụ và Ngô bà tử đã cười điên cuồng, Khương Mật không dám cười quá dữ dội, nàng bắt được hỉ mạch vào tháng chín năm ngoái, cụ thể lúc nào mang thai thì không biết, giờ là giữa tháng tư, bụng đã đặc biệt lớn, tùy thời có thể sinh.