Chương 183: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Cơ bản tất cả đều là chuyện lông gà vỏ tỏi, những thay đổi trong thôn sau khi bọn họ đi, kể chút chuyện vui, nói nhà mẹ đẻ đều rất tốt bảo Khương Mật ở kinh thành đừng lo lắng, cứ kiên định giúp chồng dạy con làm hết bổn phận, thăm hỏi Vệ phụ và Ngô thị, quan tâm Vệ Thành vài câu, cuối cùng nhắc tới huynh đệ Khương Cẩu Tử của nàng, đọc sách què quặt, có khi cả đời này ngay cả tú tài cũng thi không được, bảo nàng đừng quá bi quan, cháu trai nhà đại ca nhìn cũng được, về sau may ra thì có thể trông cậy vào. Cuối cùng nhắc nhờ Khương Mật đọc được thư thì trả lời cho ông một bức, nói về tình huống bên kinh thành.

Trong thư toàn là chuyện thường ngày, không có gì khác, Khương Mật nghe xong vừa khóc vừa cười: "Cha con chắc chắn là không nhớ nổi chuyện viết thư, chắc là đại bá nương nhắc, đại bá nương tâm tư tinh tế. ”

Ngô thị nhét khăn tay cho nàng, "Cha con chỉ nói chuyện phiếm vài câu, sao còn nghe đến khóc? ”

"Con không nghĩ tới, con cho rằng mình không viết thư về thì ông cũng sẽ không viết thư đi."

"Ôi chao, con đừng nói chuyện nữa, lau nước mắt đi.”

Vệ Thành vuốt ve lưng nàng hai cái, hỏi: "Còn lại lá thư kia có đọc không? ”

"Đó là gửi cho Mật nương, để về phòng rồi đọc. Canh giờ không còn sớm, ta đi xào rau, đến giờ ăn cơm rồi còn chưa chuẩn bị xong. "Ngô thị nói xong thì ra khỏi phòng, Vệ Thành vẫn ngồi bên Khương Mật, Nghiên Mực cũng ở trước mặt nàng, hỏi nương khóc? Nương khóc cái gì?

Khương Mật ôm con trai nói: "Ông ngoại con viết thư, nương cao hứng. ”

"Cao hứng sao lại khóc?"

"Không chỉ thương tâm sẽ khóc, cao hứng cũng sẽ khóc."

"Phải không?"

Khương Mật gật đầu, hỏi nhi tử: "Nghiên Mực có nhớ ông ngoại không? ”

Nghiên Mực suy nghĩ một lúc lâu trước khi hỏi: "Con đã gặp chưa?" ”

"Đương nhiên là đã gặp qua."

"Nhưng con nhớ không được."

Khương Mật nhìn ra, từ khi mẹ đẻ nàng gửi thư đến, cảm xúc vốn không tệ của mẹ chồng lại thấp xuống, bà không biểu lộ ra trước mặt Vệ Thành, lúc làm việc trong bếp mới thở dài. Khương Mật nhắc tới một lần, nói muốn biết quê nhà ra sao thì chủ động viết một bức thư hỏi một chút cũng không sao, đã ba năm rồi, cũng không biết thân thể đại thúc công còn tốt hay không? Có thêm ai nữa?

Ngô thị khoát tay: "Viết cái gì, không được viết, ta còn muốn xem hai người bọn họ lúc nào mới nhớ ra. ”

Khương Mật nghe có lời, hỏi: "Nương còn có chuyện gì không nói với con sao? ”

Thấy con dâu vẻ mặt tò mò, Ngô bà tử nói: "Năm con gả tới đây, Tam Lang hai mươi, hắn hai mươi mốt thì con mang thai Nghiên Mực, hai mươi hai làm cha, Nghiên Mực sắp tròn bốn tuổi, Tam Lang năm nay hai mươi sáu tuổi, ta tính là đúng không? ”

"Đúng vậy, tướng công là hai mươi sáu."

"Ta mười tám tuổi sinh lão đại, hơn một năm sau đã sinh lão nhị, hai mươi hai tuổi mang thai lão tam, hai mươi ba sinh ra, ta năm nay bốn mươi chín tuổi, lão già lớn hơn ta một tuổi, chuẩn bị tròn năm mươi. Nương con đi sớm, có lẽ không ai nói với con, quy tắc của quê hương chúng ta là nam không ba nữ không bốn nam không làm chín nữ không làm mười. Ý tứ là nói nam ba mươi không làm, nữ bốn mươi không làm. Nam mừng thọ tính tuổi thật, nữ mừng thọ sớm hơn một năm, tính tuổi mụ. Năm nay cả hai chúng ta đều nên làm tiệc mừng thọ tuổi năm mươi, không biết hai người hắn có nhớ tới hay không. ”

Ở nông thôn ít khi tổ chức sinh thần, thậm chí có cô nương cả đời chỉ có hai lần, một lần là trước thành thân, một lần là mừng thọ năm mươi tuổi, bình thường căn bản không có ai nhớ. Nam nhân khá hơn một chút, nhưng cũng không phải năm nào cũng làm, thậm chí là nhiều năm cũng không nghĩ tới vậy cứ để trôi qua, chỉ đến khi năm mươi mới đặc biệt để ý.

Ngô Thị sinh ra ở nông thôn, bà đã ở nông thôn hơn bốn mươi năm, nhiều thói quen không thể thay đổi. Cho dù theo tam nhi tử chuyển đến kinh thành, thói quen này ban đầu không có, hiện tại vẫn không có, không có cũng không sao... nhưng năm mươi tuổi lại khác.

Ngô thị biết ở kinh thành không có mấy người quen không mở được tiệc lớn, bà cũng không muốn làm quá nhiều, thậm chí bởi vì Khương Mật mang thai không thể nhọc lòng cho nên bà cũng không nhắc tới chuyện này, muốn chờ gần đến ngày thì nói một tiếng, nhà mình bày một bàn ăn nhỏ, náo nhiệt một chút là xong.

Kế hoạch là thế, nhưng Ngô thị không khỏi nghĩ đến quê nhà xa xôi bên kia thì sao? Bọn hắn có nhớ họ năm nay đến thọ hay không? Không cần thọ lễ, nhưng ngay cả một câu chúc cũng không có, có khó chịu hay không?

"Hai người bọn họ có khi cũng không nhớ rõ ta và lão già sinh ngày nào. Ta thật sự là..."

Ánh mắt Khương Mật lơ đãng một chút: "Con cũng không biết, chỉ biết nương và cha sinh ra một tháng, là tháng chín? Mấy năm nay chúng ta đúng là chưa từng làm qua một tiệc sinh nhật nào, chỉ làm cho Nghiên Mực hai lần, cũng thật hiếm lạ. ”

"Chưa từng có hứng thú, cả nhà nhiều người như vậy, nếu như ai cũng làm thì không gánh được? Nếu đã không thể thì tốt nhất là không ai làm hết, lần gần nhất vẫn là khi lão đầu tử bốn mươi tuổi, nhà chúng ta bày bốn bàn tiệc, mời một nhà đại thúc công, lúc đó con vẫn còn đang làm cô nương ở thôn Tiền Sơn." Ngô thị nói xong cũng cảm khái, kinh thành bên này, ở đại hộ nhân gia, là ai đến sinh thần cũng sẽ làm một bàn tiệc chúc mừng, mừng thọ làm to, bình thường làm nhỏ, nhưng phải có tiền mới làm được. Nhưng sau này Tam lang thăng quan lớn, Nghiên Mực đi theo con đường cũ của cha hắn, môn đình đổi ngưỡng cửa cao, cũng sẽ có lúc phong quang.

Ngô thị thậm chí còn nghĩ đến cảnh tam tức phụ đến tuổi như bà, có phải là con cháu đầy nhà hay không? Cả nhà vây quanh chúc thọ có bao nhiêu thư thái.

Bà bất tri bất giác đã nghĩ xa, Khương Mật hỏi lại lần nữa ngày sinh của cha mẹ chồng, nói có nên lo liệu một chút hay không?

"Quên đi, hồi ở nông thôn muốn ăn cái gì trong nhà đều có sẵn, bây giờ ở kinh thành cái gì cũng phải mua. Lúc trước ra ngoài gặp ai cũng là bà con, bây giờ thì sao? Viện này đã ở vài năm, chỉ có lão đầu tử có quen biết với xung quanh một chút, ta không biết được bao nhiêu người. ”

Khương Mật còn muốn khuyên bà, nói rốt cuộc vẫn là năm mươi tuổi.

Ngô thị vẫn không đồng ý, có tiền thì tích góp lại, được nhiều thì mua nhà mới còn tốt gơn. Phô trương để làm gì?