Chương 182: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Khương đại tẩu nói với chồng, bảo Khương lão đại đi thương lượng với huynh đệ, xem nên nói gì.

Khương phụ cuộn một điếu thuốc lá sợi, nói: "Cũng tốt, nhờ người viết phong thư thì dễ, nhưng làm cách nào để gửi đến kinh thành?”

"Ta và đại tẩu ngươi đã bàn cả rồi, dù sao mùa đông cũng ít việc, để Nhuận Tử lên Túc Châu làm công nhật mấy tháng, tiện thể mang thư theo xem có cử nhân đi thi hay không, nhờ người hỗ trợ đưa qua. Con rể ngươi chẳng phải đang làm quan ở kinh thành à? Mang theo phong thư cũng không có gì nặng nhọc, còn có thể lấy lòng, người ta nhất định sẽ đồng ý. ”

"Để Khương Nhuận nhà các ngươi đi Túc Châu làm việc? Xa như vậy..."

"Đi cùng một thương đội ở huyện thành, chỉ mất có mấy ngày, đi phủ thành làm việc được nhiều tiền hơn, không thiệt được. Cũng không cần gấp, ngươi đã bảo trước khi đi thông gia đã để lại địa chỉ, nếu có việc cần thì đưa thư đến tay chưởng quỹ nào? Ngươi nhớ không? ”

Khương phụ không hút nữa, nói nhớ rõ: "Cửa hàng kia gọi là Tập Cổ Hiên, chưởng quầy họ Phùng, giao thư cho họ Phùng, người ta sẽ hỗ trợ mang đến Vệ gia. Nếu không tìm được họ Phùng thì đi nha môn Hàn Lâm viện tìm con rể. ”

Khương lão đại lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "May mắn ngươi không quên cái này. ”

"Ta làm sao có thể quên được? Vậy chuyện đưa thư này đã nói xong rồi? Để ta về bảo Cẩu Tử viết một phong thư, để Khương Nhuận mang đi. ”

“ Viết xong sớm một chút, đừng dây dưa lằng nhằng, cũng đừng viết mấy chuyện phiền phức vào trong thư, quan tâm nàng nhiều hơn, không được đòi hỏi gì, có nghe thấy không?"

"Biết, ta biết rồi."

Khương phụ nghĩ rất đẹp, cảm thấy con trai mình đọc sách nhiều năm như vậy, không thi được công danh thì cũng phải viết được một bức thư. Nhưng đến khi cầm trong tay phong thư chữ viết như gà bới thì Khương phụ đã biết mình vẫn là quá đề cao Khương Cẩu Tử rồi, hắn cũng không phải là loại người ham đọc sách. Khương phụ tức giận muốn thu thập người, Tiền Quế Hoa ngăn lại, bảo ông nhanh chóng tìm người khác viết thay đi, sao vẫn còn thời gian ở dạy dỗ nhi tử? Sau khi dỗ dành Khương phụ ra ngoài, bà ta mới đau khổ hỏi: "Ngươi cũng không ngốc, sao đọc sách nhiều năm như vậy vẫn không được? ”

"Con đã nói con không muốn, tại sao nương cứ nhất quyết bắt con đọc sách?"

"Ngươi không thấy tỷ phu ngươi đấy à? Trước đây hắn trông như thế nào? Lúc đó ở thôn Hậu Sơn có ai để ý tới hắn? Còn bây giờ thì sao? Bởi vì hắn thi đậu tiến sĩ, người họ Vệ ra ngoài không ai dám đắc tội.”

“Tỷ tỷ của ta là tiến sĩ nương tử, ai dám đắc tội ta chứ?"

Tiền Quế Hoa đưa tay đánh hắn hai cái: "Nương nói ngươi không nghe sao? Mật nương sống tốt như vậy, ngươi là huynh đệ của nàng lại cam tâm ở nông thôn? ”

"Con cam tâm đấy chứ." Khương gia như vậy, ở trong thành còn không bằng cái rắm, ở nông thôn mới uy phong.

Tiền Quế Hoa: ...

" Ngươi cam tâm nhưng nương thì không. Nương vất vả nuôi ngươi lớn đến bây giờ, ngươi không thể nghe nương một lần hay sao? ”

Khương phụ không biết chuyện này, ông đi tìm một người biết viết chữ trong thôn nhờ viết thư hộ, người kia nghe nói là viết thư cho Khương Mật, nhanh nhẹn đồng ý, sau khi viết xong chỉ thu mấy tấm đồng. Khương phụ chờ mực khô, gấp lại đưa đến nhà đại ca, giao cho Khương Nhuận, từ lúc này ông đã nghĩ đến chuyện lúc nào thì nhận được hồi thư.

Khương đại tẩu nói ra chuyện viết thư, sao có thể chỉ giúp huynh đệ gửi một phong thư? Bà cũng nhờ người viết một phong thư, ở bên ngoài phong bì viết "Mời Tập Cổ Hiên Phùng chưởng quỹ hỗ trợ chuyển cho Vệ Thành".

Mùa thu năm ngoái, Khương Nhuận mang theo phong thư này đến Túc Châu, hắn tìm một công việc trước, tranh thủ thời gian hỏi thăm xem có ai muốn lên kinh. Trùng hợp, hắn vừa vặn bỏ lỡ Quách cử nhân. Khi đó còn sớm, đợi một thời gian cũng không thấy có cử nhân nào định lên kinh, sau đó hắn nghe ngóng được có một thương đội sang năm sẽ lên kinh, Khương Nhuận tìm một người trong thương đội, nghe nói nhân phẩm có thể tin, tín nhiệm đưa thư cho hắn, thêm một trăm văn tiền vất vả, nhờ người đến kinh thành thì giao lá thư này cho Tập Cổ Hiên Phùng chưởng quỹ.

Dù gì cũng phải tới kinh thành, giúp đỡ đưa phong thư cũng chỉ là chuyện vài bước chân, còn được một trăm văn, người kia đáp ứng rất thoải mái. Đầu năm xuất phát mang theo phong thư này, một đường mang đến kinh thành, giao cho Phùng chưởng quỹ.

Phùng chưởng quỹ tiếp nhận nhìn, lập tức hiểu được, hắn mời người chạy việc vặt uống một chén trà nóng, sau đó đưa thư đến Vệ gia.

Vệ phụ nhận thư, cảm tạ Phùng chưởng quỹ đã hỗ trợ đưa tới, vừa mới xoay người đã nhìn thấy mẹ chồng nàng dâu bốn mắt chờ mong.

"Là quê nhà đưa tới, ta hỏi là ai đưa, Phùng chưởng quỹ nói không biết, hắn nói thấy phong thư viết mời hắn hỗ trợ chuyển cho Tam Lang thì trực tiếp mang tới đây."

Khương Mật cười cười: "Ngoại trừ đại ca nhị ca bọn họ, còn có ai phí sức lớn như vậy đưa tin tới đây? Trước đó con đã nói với nương không chừng sẽ có, thật sự có thật. ”

Ngô bà tử bĩu môi: "Có khi là viết thư đến tìm cứu binh, gặp chuyện đi. ”

"Nương..."

"Được rồi, đừng đoán mò, lão đầu tử ông mang thư để vào phòng, chờ Tam Lang về nhà rồi xem."

Vệ Thành vừa về đến nhà đã thấy trong nhà có bốn người đang chờ mình, vừa mới vào phòng, Vệ phụ đã đưa tới một phong thư, nói là quê nhà gửi tới, bảo chàng mở ra đọc một chút. Trong lòng Vệ Thành nóng lên, ngồi xuống, cẩn thận mở ra, phát hiện có hai phong thư bên trong. Chàng tùy tiện chọn một , thấy rõ xưng hô thì ngẩng đầu lên, có chút ngoài ý muốn.

“Là lão đại lão nhị nhờ người đưa tới?”

Vệ Thành lắc đầu: "Bức này là do nhạc phụ thuê người viết thay. ”

Ngô bà tử vừa rồi tuy rằng cứng miệng, nhưng trong lòng cũng hy vọng là hai đứa con trai gửi, mở ra vừa vặn có hai phong thư, kết quả dĩ nhiên là không liên quan đến lão đại lão nhị?

Bà cầm lấy bức thư trên bàn mở ra, bảo Vệ Thành xem cái này là ai viết?

"Là nhạc bá mẫu viết cho Mật nương."

“Không phải lão đại lão nhị à?”

Nhìn cha mẹ đều thất vọng, Vệ Thành không biết nên trả lời như thế nào, nghĩ có nên đừng đọc hay không, đọc cho một mình Mật Nương nghe là được rồi. Ngô bà tử đã điều chỉnh lại, bảo Vệ Thành đọc phong thư của ông thông gia.