Chương 181: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Sau khi kỳ nghỉ tuần kết thúc, Vệ Thành trở lại Hàn Lâm viện làm việc, có người đến nói chuyện với chàng, hỏi tại sao Vệ Thành không đến hội thơ?

" Sáng sớm hôm qua mẫu thân ta bị bệnh, nghiêm trọng đến mức không xuống giường được, ta vội đi mời đại phu, rồi sắc thuốc cho người uống, thật sự không có tâm tư..."

"Tôn phu nhân đâu? Có tôn phu nhân chăm sóc mà ngươi còn không yên tâm? ”

"Mẫu thân ta ban đêm bị lạnh lưng, nhiễm phong hàn, không dám để phu nhân tiếp xúc? Nàng ấy đang mang thai.”

"Thật đáng tiếc, hôm qua phủ Lục học sĩ rất náo nhiệt. Hội thơ được tổ chức ở vườn mai, phủ hắn trồng một mảnh vườn lớn toàn hoa mai, đã nở rộ vô cùng rực rỡ, khiến người ta tràn ngập cảm hứng thơ văn." Đồng liêu nói xong, lại an ủi, sau này còn có cơ hội, mỗi khi khai xuân sẽ tổ chức hội thơ, bảo Vệ Thành đừng quá khó chịu.

Vệ Thành gật đầu, tiếp tục làm việc, lúc chàng đang bận rộn ở Hàn Lâm viện, Khương Mật ôm Nghiên Mực ngẩn người, đang cân nhắc chuyện Lục học sĩ sao lại gặp phải tai họa lớn như vậy, rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến hắn mất mũ ô sa. Nàng suy nghĩ mãi, không nghĩ ra được lý do, đành tự nói với bản thân mình nếu đã mơ thấy, thì chờ xem, một thời gian sau tự nhiên sẽ biết tường tận. Hiện tại chỉ hy vọng Lục học sĩ đừng gửi thiếp mời cho tướng công nữa, không dễ tìm cớ từ chối cho thích hợp.

Nhưng cái sự lo lắng này của nàng là dư thừa, học sĩ đại nhân người ta cũng rất bận rộn, làm gì có thời gian mời khách mỗi ngày.

Từ đấy đến đêm giao thừa không xảy ra chuyện gì nữa, năm mới đến, các quan lão gia hiếm khi có được thời gian không cần đến nha môn, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, mùng sáu khai nha, Hàn Lâm viện truyền đến tin tức, hoàng thượng lệnh cho Lục đại nhân làm quan chủ khảo của kỳ thi lần này, Trần thượng thư làm phó khảo, hơn mười vị Hàn Lâm hiệp trợ. Tư lịch của Vệ Thành tất nhiên không đủ, việc này không liên quan gì đến chàng.

Các học sinh đến ứng thi nghe nói, hỏi thăm chung quanh, muốn biết chủ khảo đại nhân thích loại văn chương gì.

Hai vị đồng môn cũ của Vệ Thành cũng tới, Quách cử nhân và Vinh cử nhân đặc biệt chuẩn bị lễ đến Vệ gia bái phỏng, hàn huyên hai câu rồi mới nói đến chuyện chính, hỏi Vệ Thành có biết vị quan chủ khảo này hay không, chủ khảo đại nhân coi trọng từ ngữ hay quan điểm, là phái bảo thủ hay là phái cấp tiến.

“ Ta và Lục đại nhân có cơ duyên vài lần gặp gỡ, giao tình không tính là thân thiết. Quách huynh và Vinh huynh muốn cùng ta hỏi thăm sở thích của Lục đại nhân, thực ra ta cũng không biết rõ. Nhưng nghe đồng liêu nói, hoàng thượng cho rằng quan chủ khảo đại nhân lần trước quá coi trọng từ ngữ chau chuốt, Lục đại nhân tương đối ôn hoà, không nghiêng về phía nào.”

Vệ Thành cảm thấy mình không nói được gì, nhưng hai người bạn đồng môn lại cảm thấy mỹ mãn, trước khi đi còn nhiều lần cảm ơn chàng. Vệ Thành nói thẳng không dám nhận, tiễn người ra cửa, quay người thì thấy Mật nương đứng phía sau.

"Chẳng phải nàng đang ở trong phòng may xiêm y cho bé con sao? Ra ngoài làm gì thế?" Vệ Thành vươn tay muốn đỡ nàng về phòng, vừa đi vừa nói tuy rằng đã qua năm mới, nhưng vẫn còn lạnh, có thể không ra khỏi phòng thì tốt nhất là đừng ra.

Bụng Khương Mật đã có chút lớn, trời lại lạnh, nàng mặc dày, đứng cúi đầu cũng không nhìn thấy mũi chân. Nàng được Vệ Thành đỡ đi rất chậm, quay về phòng để nàng ngồi xuống, Vệ Thành muốn vào bếp đun nước, bị Khương Mật giữ lại: "Vừa rồi thiếp nghe được vài câu, quan chủ khảo đã định rồi? ”

"Ừm, nàng cũng biết, là Lục đại nhân."

"Tam lang, chàng phải tránh hiềm nghi, từ bây giờ đến khi thi xong tốt nhất không nên qua lại với Lục đại nhân. Người trong nhà tin chàng, nhưng người ngoài không nhất thiết phải tin, lần này chàng còn có mấy vị bạn đồng môn ứng thí, Quách cử nhân Vinh cử nhân tới đây cũng không phải một hai lần. Bọn họ tới kinh thành thi cử, đi lại gần gũi với chàng, chàng lại thường xuyên kết giao với chủ khảo đại nhân lần này, nếu bị hắt nước bẩn, có mở miệng nhiều hơn cũng không giải thích được.”

Vệ Thành nghe, không nhịn được cười một tiếng.

Khương Mật tức giận: "Thiếp đáng nói chính sự với chàng, chàng cười cái gì? ”

"Cười nàng suy nghĩ quá nhiều, yên tâm đi, quan chủ khảo đã được quyết định, ta biết nên tránh hiềm nghi. Ta vốn không ở dưới trướng Lục đại nhân, bình thường gặp mặt một lần không dễ. Hơn nữa, Lục đại nhân lập tức nhậm chức, đang vội vàng ra đề cho thi hội, làm gì có thời gian rảnh rỗi qua lại với chúng ta? ”

Khương Mật mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi. ”

Trong lòng nàng đã có chút phỏng đoán, sợ là kỳ thi lần này không sạch sẽ, rốt cuộc là bên trong thông khớp nối cho người khác hay là không cẩn thận bị người ngoài chui vào khoảng trống còn khó nói, dù sao đến cuối cùng nhất định sẽ xảy ra chuyện, mà còn không hề nhỏ.

Người có thể đảm nhiệm chức vụ quan chủ khảo khoa cử đều là người được hoàng thượng tin tưởng, mà còn nghiêm trọng đến mức muốn bãi quan, Khương Mật cũng không dám nghĩ sâu, chỉ có thể nhắc nhở Vệ Thành chú ý nhiều hơn, cẩn thận một chút.

Vụ án gian lận khoa cử không lộ ra thì thôi, một khi bộc phát ra, liên lụy rất rộng, có thể kéo xuống không ít quan viên.

Suy đoán này khiến cho Khương Mật có một khoảng thời gian tâm tình không tốt, nàng đứng dưới mái hiên nhìn khung trời vuông vắn trên khoảng sân tứ hợp viện, không biết có phải là do tâm lý hay không, nàng cảm giác mùa xuân năm nay đến đặc biệt muộn. Cuối tháng Giêng, bầu trời vẫn còn xám xịt tối tắm, chưa có một ngày xuân nắng ấm.

Đến tháng hai, Phùng chưởng quỹ tới Vệ gia một chuyến, lần này không dẫn người, mà cầm một phong thư đến. Đây là gia thư do thương nhân đưa đến kinh thành, không phải người Vệ gia viết, mà là Khương Mật đại bá nương nhớ tới, Vệ gia lên kinh ba năm, bà cảm thấy đã đến lúc gửi thư thông báo chuyện trong nhà, liên lạc một chút tình cảm, để cháu gái biết nhà mẹ đẻ vẫn luôn nhớ thương nàng.