Khương Mật kéo đông kéo tây cuối cùng cũng lừa gạt qua chuyện, sau khi ăn xong, Vệ Thành nói muốn giảng bài cho Nghiên Mực, Khương Mật nâng mặt con trai nói với hắn: "Nương muốn nghỉ ngơi một lát, sẽ không nghe giảng với con, con nghe cẩn thận ngày mai lại dạy nương. ”
Nghiên Mực gật đầu, bảo nàng đi đi, đi nghỉ ngơi, mình sẽ học thật tốt với cha.
Lúc này Ngô bà tử đã dọn bát đũa vào trong bếp, chuẩn bị đun nước nóng để rửa, Khương Mật cũng theo vào, đến bên cạnh mẹ chồng: "Nương. ”
“Con không ở trong phòng, đến đây làm gì?
"Con có chuyện muốn thương lượng với người."
Ngô thị còn chưa kịp phản ứng, thuận miệng hỏi nàng có chuyện gì.
Khương Mật bảo bà buông đồ trên tay xuống, mới hạ giọng nói: "Sau khi con mang thai, ngủ gật nhiều hơn, hôm nay buổi chiều còn ngủ một giấc.”
"Điều này là bình thường, con mang thai, dễ dàng mệt mỏi."
"Nương sao còn chưa kịp phản ứng? sau khi ngủ con lại mơ. ”
May mà Khương Mật bảo bà buông đồ trong tay xuống, nêu không đã vỡ. Lần trước nằm mơ là tam lang được thưởng, người ta đỏ mắt muốn hại hắn, đã qua một thời gian dài. Ngô bà tử vẻ mặt nghiêm túc, hỏi lần này là chuyện gì?
"Là Lục học sĩ."
"Không phải nói họ Lục này là đại quan trong Hàn Lâm viện, lão tam cản trở hắn? Hay là lão tam ở hội thơ nổi bật, bị người ta chú ý?”
Khương Mật lắc đầu, "Đều không phải. ”
“Thế là chuyện gì con trực tiếp nói đi, gấp chết ta.”
Khương Mật bảo mẹ chồng kề sát lại, nhỏ giọng nói: "Lục học sĩ sắp xui xẻo rồi, thời điểm mấu chốt này không được gần gũi với ông ấy cũng không được lấy lòng. ”
"Con đừng có nói một câu dừng một câu, ta nghe mà khó chịu, trực tiếp nói cho xong, nói xong thì hai chúng ta thương lượng."
"Giấc mơ không rõ ràng, cũng không quá mạch lạc, con chỉ biết một thời gian nữa Lục học sĩ sẽ xảy ra chuyện, không phải là năm nay, sang năm, những người trong mộng mặc ít, cỏ vẻ như là mùa xuân. Con thấy hắn quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, dập nát đầu, chắc là bị bãi quan. Vốn dĩ mơ thấy chuyện này con còn không hiểu, lúc tướng công nói con mất hồn mất vía, là con đang cân nhắc, chưa nghĩ ra chuyện này sao lại liên quan đến nhà chúng ta, đến khi tướng công nói Lục học sĩ muốn tổ chức hội thờ, mời đến chàng, chàng đáp ứng. Con đoán không biết có phải hội thơ lần này đã chôn vùi tai họa hay không? Cũng không dám khẳng định, tóm lại con đã mơ như vậy, không thể để cho chàng đi được. ”
Ngô thị nói đương nhiên, chuẩn bị ra khỏi bếp đi tìm Vệ Thành, bị Khương Mật ngăn lại.
"Ngăn cản ta làm gì? Ta phải nói cho hắn biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề. ”
"Đừng, nương đừng nói."
"Vậy con có ý gì?"
Khương Mật sờ sờ bụng, thở dài nói: "Con đã từng tới Lục gia, gặp Lục học sĩ, cũng đã gặp qua học sĩ phu nhân, nói thật ấn tượng của con đối với hai người bọn họ đều không tốt. Tướng công không giống thế, chàng hình như rất thưởng thức Lục học sĩ, nói chuyện với đối phương rất hợp. Nếu để chàng biết Lục học sĩ gặp bất hạnh, để cho chàng trơ mắt nhìn, con sợ trong lòng chàng khó chịu, thậm chí còn để lại u nhọt. Hơn nữa nếu nói rõ ràng lý do cho chàng biết, để chàng từ chối văn hội lần này, sợ là tướng công chột dạ, ngay cả nói dối cũng nói không ra, mở miệng sẽ bị lộ, còn không bằng gạt chàng. ”
Nói như vậy cũng có chút đạo lý, Ngô thị vừa rồi là nóng nảy, sau khi bình tĩnh lại cũng cảm thấy nói cho Vệ Thành biết sẽ nguy hiểm, vạn nhất tên ngốc này cảm thấy họ Lục thưởng thức hắn, là tri kỷ, muốn giúp người ta thì sao?
Không nên nói.
Không cho hắn biết, còn phải từ chối tham gia hội thơ, phải có lý do đầy đủ.
Khương Mật thăm dò: "Đến ngày đó con giả bệnh có được không? ”
"Không được, con giả bệnh Tam Lang sẽ đi mời đại phu. Đại phu mà bắt mạch là lộ ngay, lúc đó phải thành thật nói. Hay là để ta, ta lớn tuổi có đau đầu nhức óc cũng là bình thường, đến ngày đó ta sẽ kêu không thoải mái, hắn dao có thể bỏ lại thân nương chạy ra ngoài. Nương nói đúng không? ”
"Nhờ nương, ngàn vạn lần phải giữ tướng công ở nhà. Con không biết Lục học sĩ đã phạm phải chuyện gì, chỉ biết là sự tình rất nghiêm trọng, hắn bị bãi quan, còn liên lụy đến rất nhiều người.. ”
Ngô thị bất chấp tất cả, vì diễn xuất chân thật, đêm trước hội thơ bà còn đặc biệt hứng gió lạnh, buổi sáng quả nhiên không thoải mái. Chóng mặt, nuốt nước bọt là thấy đau họng, còn có chút ho.
Thật ra là bị cảm lạnh, không tính là bệnh nặng, uống hai chén thuốc là được rồi, nhưng bà giả vờ nghiêm trọng. Vệ phụ vội vàng đi tìm nhi tử, hỏi hắn có thể đu mời được đại phu được không? Lão bà tử rất không thoải mái, bình thường giờ này đã vào bếp nấu cơm, bây giờ người vẫn còn đang nằm trong phòng.
Vệ Thành đứng ngoài cửa chính phòng, không dám tùy tiện xông vào, ở bên ngoài gọi nương, hỏi nương có chỗ nào không thoải mái?
Ngô bà tử khụ khụ khụ, khụ đủ rồi dùng giọng khàn khàn nói: "Nương không có việc gì, Tam Lang con đừng bận tâm, hôm nay con còn phải đến nhà học sĩ đại nhân. ”
“ Người bệnh thành như vậy, nhi tử sao có thể yên tâm ra ngoài? Nhi đi mời ngài đại phu, đại phu đến xem mạch, uống thuốc là tốt rồi, nương nhịn một chút. ”
"Sớm như vậy hiệu thuốc nào cũng đóng cửa..."
"Con đứng ở cửa, chờ đại phu đến sẽ dẫn hắn tới, phụ thân chăm sóc nương, đun nước ấm cho nương uống, con đi đây." Vệ thành nói xong trở về phòng lấy chút tiền, chuẩn bị ra ngoài. Trời còn chưa sáng đã muốn ra ngoài, Khương Mật đau lòng, lôi kéo nam nhân nói lúc này y quán chắc chắn chưa mở cửa, chờ một chút hãy đi.”
Nàng biết bệnh của mẹ chồng hơn phân nửa là giả bộ, mới có thể nói như vậy.
Vệ Thành không biết, nói không chờ được. Dỗ nương tử hai tiếng rồi đến y quán.
Từ lúc Vê Thành đi ra ngoài đến khi trở về mất khoảng một canh giờ, lúc về trời còn chưa sáng rõ, đi cùng chàng là một đại phụ lớn tuổi có chùm râu dê, bắt mạch cho Ngô thị trấn an Vệ Thành, nói không nghiêm trọng, khó chịu như vậy có thể là do tuổi tác đã cao, một khi bị bệnh se không chịu nổi. Hắn bắt mạch xong gọi Vệ Thành đi theo, muốn dẫn chàng đi lấy thuốc, chuyến này nhanh hơn nhiều, hai khắc sau, Vệ Thành xách hai bọc giấy nhỏ chạy về, không nghỉ ngơi, trực tiếp vào bếp sắc thuốc cho nương.
Trời lạnh như vậy, chàng còn chạy ra mồ hôi, Khương Mật cầm khăn tay lau cho chồng, nói: "Tướng công đừng bận nữa, để thiếp đến, việc trong bếp thiếp quen rồi. ”
"Mật nương nàng mới là không cần làm, nàng mang thai Tuyên Bảo nên ngồi một bên nghỉ ngơi, chút việc này ta làm được, khi còn nhỏ ta đã giúp nương canh lửa." Chàng canh bếp sắc thuốc, sắc xong đưa sang chính phòng, chờ đến khi Ngô bà tử uống xong nghỉ ngơi, bên ngoài trời đã sáng rõ.
"Còn có hội thơ sao, để thiếp đi nước, chàng rửa sạch rồi thay quần áo, vẫn còn kịp. ” "Đừng bận rộn nữa, vừa rồi ta đã đưa tiền nhờ người giúp đỡ chạy việc, thông báo với bên kia là nương bị bệnh phải ở nhà hầu hạ, xin lỗi Lục học sĩ, ta không đi nữa."