Đến khi Nghiên Mực nhớ kỹ, rửa ráy sạch sẽ rồi đi ngủ, Vệ Thành mới vào bếp lấy nước nóng rửa mặt rửa chân cho Khương Mật.
Từ khi mang thai, Vệ Thành không cho nàng bưng chậu nước nữa, sớm hay muộn gì cũng tự mình đi lấy, chàng bưng nước nóng vào phòng, vặn khăn tay đưa cho Khương Mật, Khương Mật vừa lau mặt vừa hỏi: "Lát nữa chàng có vào thư phòng không? ”
"Hôm nay không cần, chúng ta đi ngủ sớm một chút."
"Tướng công nói chuyện với mấy người Quách Cử Nhân lâu như vậy, có nghe ra được lần này hắn nắm chắc không? Có thể trúng không? ”
Nàng rửa mặt xong, Vệ Thành đổ nước vào chậu ngâm chân, để nàng ngâm một chút. Mình thì ngồi xuống bên cạnh: "Sao hắn dám khẳng định? Chỉ nói lần này thi thì chắc chắn hơn lần trước một chút. ”
Khương Mật giật giật chân, nói: "Không biết lần này có bao nhiêu người là người quen của chàng đến thi? Phía phủ Túc Châu chắc ai cũng nghe nói chàng vào Hàn Lâm viện rồi? Còn người khác đến không nhỉ?. ”
"Co bao nhiêu người quen đến ta không biết, nhưng nghe Quách huynh nói, Lâm huynh lại trượt rồi."
"Chàng bảo Lâm đại ca học vấn không tệ mà, sao thì hai lần mà không trúng? Sau này hắn còn có thể ở lại phủ học không? ”
Vệ Thành thở dài: "Nghe nói lúc vào hào xá thì bị đau bụng, phải đi đại tiện, bài viết bị dính xú uế, trừ khi cực kỳ tốt nếu không thì không được. Lâm huynh liên tục hai lần không trúng, ta cũng không chắc hắn có thể ở lại phủ học hay không. ”
Khương Mật nắm lấy tay nam nhân, nói: "Lúc trước thiếp đã cảm thấy kỳ quái, thi lâu như vậy còn bắt người ta nhịn không được giải quyết, rốt cuộc là ai lập quy củ? ”
"Triều đình không có quy định như vậy, chắc là tiền nhân truyền xuống, kiểm tra văn chương mà bị dính xú uế thì xui xẻo, nên nếu trong các bài làm tốt sẽ ưu tiên văn chương sạch sẽ." Khương Mật vì Lâm Tú Tài đáng tiếc một hồi, nhưng dù sao cũng là việc nhà người khác, tiếc xong thì thôi, nàng nhấc hai chân được ngâm ấm áp, lau khô rồi lên giường trước. Vệ Thành dọn dẹp nước rửa chân của nàng, tự cũng lau chùi, thổi tắt đèn mới lên giường.
Chàng lên giường ôm Khương Mật vào lòng, phủ chăn, hôn lên má nói ngủ thôi.
Đã hẹn gặp vào ngày nghỉ tuần m tiếp theo, nhưng lại không được.
Bởi vì sau một thời gian dài cần cù chính vụ, lại phiền lòng vì hậu cung phi tần tranh giành đấu đá, hoàng đế cảm thấy thân thể mệt mỏi, cho nên có hứng muốn đến suối nước nóng ở hành cung. Hành cung này nằm ở ngoại ô kinh thành, chỉ cần nửa ngày đi xe ngựa, hoàng đế muốn ở lại vài ngày, sau khi sắp xếp hết các công việc trong triều, mang theo hai vị phi tần, còn chọn thêm vài người hắn nhìn thuận mắt từ Hàn Lâm viện. Không cần biết là nam tuần hay bắc tuần... Phàm là hoàng đế xuất cung đều mang theo hàn lâm quan. Một là để ghi chép cuộc sống sinh hoạt của đế vương, hai là phải hầu hạ bút mực hoặc viết thay thánh chỉ, ba là làm thơ từ văn chương trợ hứng. Còn chuyện mang theo ai, thì phải xem sở thích của hoàng đế và sự an bài của chưởng viện, không nhất định phải lựa chọn người có quan hàm cao. Như lần này, Vệ Thành bị chọn trúng. Không riêng gì chàng, mà có cả hai người cùng được tuyển vào Hàn Lâm viện năm đó, tổng cộng ba người. Thoạt nghe đến việc mình được tuỳ giá đến hành cung, Vệ Thành hưng phấn, hưng phấn qua đi thì buồn rầu. Phải đi nhiều ngày như vậy, làm chậm trễ đại nghiệp học tập của Nghiên Mực, tiểu tử thúi chắc chắn sẽ tức giận. Trên bàn cơm tối hôm đó, Khương Mật đang gắp thức ăn cho con trai, Nghiên Mực tự cầm thìa múc ăn, Ngô thị nhớ tới hai ngày nữa là đến ngày nghỉ tuần, hỏi con trai con dâu muốn ăn gì, để bà chuẩn bị. Khương Mật nói không kén miệng, cái gì cũng ăn. "Vậy thì ta đi mua một phiến sườn, hầm với đậu nành, cả hai đứa đều phải bồi bổ." "Nhưng ăn không hết một phiến sườn đâu nương." "Giờ là mùa mùa đông, kinh thành lại lạnh, để được, mua một lần ăn hai bữa." Ngô thị tính toán làm món canh sườn hầm, hấp trứng cho con dâu, thế là đủ cho nàng ăn, "Lão đầu tử đâu? Muốn ăn gì thì nói, người nhà mà còn khách khí. Với cả hai người Quách cử nhân cũng muốn tới tìm lão tam uống rượu, ta chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, để người ta có cái mà ăn, trên bàn lơ thơ vài món, ai dám hạ đũa? ” Đời này Vệ phụ đã nếm qua đủ mọi khổ sở, ông đã rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, hỏi ông thích ăn gì muốn ăn gì, ông không nói ra được, không cần cầu kỳ chỉ cần có chất béo là được. Lúc này, Vệ Thành buông đũa xuống, nói nương không cần bận rộn. "Ta không chuẩn bị thì khách nhân đến ăn gì, uống gió Tây Bắc, không mất mặt à?" "Nương nghe con nói xong đã, sáng sớm hôm đó con phải ra ngoài, không đợi được khách cho nên muốn dành chút thời gian đến viện tử của Quách huynh để thông báo. ” Ba người đồng thời nhìn về phía Vệ Thành, Khương Mật hỏi: "Ra ngoài? Chàng đi đâu đấy? Chàng có cần chuẩn bị gì không? ” Vệ Thành nhìn về phía nàng "Có thể phải đi ra ngoài ba năm bảy ngày hoặc lâu hơn, phải mang theo hai bộ quần áo để thay đổi. ” Mọi người còn tưởng rằng là cấp trên mở tiệc đãi khách nên chàng không tiện vắng mặt, nhưng theo lời Vệ Thành nói thì có vẻ là không phải "Đi làm việc cho triều đình? Nhưng Hàn Lâm viện không phải là chỉ cần biên soạn viết sách hay sao, còn phải ra ngoài làm việc? ” Vệ Thành lúc này kể ra, nói Hoàng Thượng muốn tới suối nước nóng trong hành cung ở vài ngày, chọn mấy vị Hàn Lâm quan đi cùng, chàng ở trong đó. Ngô bà tử lắc lư, thiếu chút nữa ngã khỏi ghế. "Bồi, bồi Hoàng thượng ra ngoài? Đi suối nước nóng ở hành cung? Thế nó ở đâu? Có xa không? ” "Không xa lắm, đi về trong ngày cũng được, nhưng mỗi lần hoàng thượng đến đều sẽ ở lại vài ngày, phí sức lớn như vậy chẳng lẽ chỉ để ngâm một lần." "Ngâm suối nước nóng sao không mang theo các nương nương l, dẫn mấy người đi làm gì?" Vệ Thành:... "Nương nương cũng đi, chúng ta đi, viết thi từ văn chương cho hoàng thượng xem." Người trong nhà đã nghe hiểu, Khương Mật lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Là chuyện tốt, thiếp ăn xong sẽ đi chuẩn bị cho tướng công. ” "Nàng đừng bận tâm, cũng không mang theo được nhiều thứ, để ta tự làm." Ngô thị cười hai tiếng, nhớ lại, quay đầu nhìn về phía Vệ phụ: "Lần trước Quách cử nhân tới đã lưu lại địa chỉ, lão đầu tử ông nhàn rỗi, ngày mai qua thông báo với bên kia một tiếng, bảo tuần này lão tam không rảnh, đổi sang lúc khác. ”