Chương 174: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Ngô thị còn nói với nàng: "Ta làm nương còn nghĩ thông suốt, hắn không nhớ thương ta thì ta cũng không nhớ thương bọn hắn nữa, con còn lo nghĩ tới bọn họ làm gì? ”

Khương Mật động đậy miệng, nhỏ giọng nói: "Là tư tâm, con nghĩ nếu có thư nhà đưa tới, có lẽ sẽ nhắc tới nhà mẹ đẻ của con. Trước khi lập gia đình, cuộc sống của con đúng là không tốt, nhưng mà trừ người trong viện này ra, người thân nhất là cha con. Lúc trước ở gần nên không có cảm giác gì, cũng không nhớ thương mấy, nếu giận dỗi thì nghĩ nếu hắn mặc kệ con con cũng mặc kệ hắn, dù sao cũng gả ra ngoài, không phải nhìn sắc mặt hắn mà sống nữa... Nhưng bây giờ cách quá xa, con đã đi một thời gian rất dài, ủy khuất trước kia phải chịu con cũng không muốn nhớ nữa, chỉ nghĩ suy cho cùng cũng là cha ruột, không gặ được người thì có phong thư đến báo bình an cũng tốt. ”

Khương Mật nói xong dừng lại một chút, lại nói: "Thật ra con cũng có chỗ chưa làm tốt, lần trước thi đình tướng công trúng tiến sĩ nhị bảng, sau đó còn được tuyển vào Hàn Lâm viện. Lúc trong lòng con chỉ nghĩ đến chuyện tìm kiếm nhà ở kinh thành, an trí cuộc sống, quên bảo Tam Lang viết thay một phong thư đưa về nhà mẹ đẻ. Lúc đó bận nên quên mất, sau này nhớ tới cũng không làm được gì nữa, nghe cha mẹ nói trước khi xuất phát đã đến nhà con chào hỏi, cha không mất hứng, con mới yên tâm hơn một chút. ”

Ngô thị là người đã làm nương, cảm thấy mệnh ông thông gia không tệ, hắn cái gì cũng làm không tốt, mà khuê nữ còn chưa triệt để ly tâm với ông, vẫn còn nhớ thương ông.

"Có lòng hiếu thảo không phải là chuyện xấu, giữa cha mẹ và con cái không thể nói đến hai chữ công bằng. Giống như con, mang thai mười tháng sinh ra Nghiên Mực, sau đó đêm nào ngủ không ngon, phải thức dậy rất nhiều lần. Khi hắn lớn lên một chút, sợ hắn học cái xấu, lại phải dạy dỗ cho hắn biết đạo lý làm người, lớn hơn nữa thì phải đưa đi học vỡ lòng, phải chuẩn bị quà nhập học, làm áo dài, chờ đến hắn trưởng thành, làm nương còn phải giúp hắn cưới vợ. Thành thân sinh con, lại phải giúp đỡ trông cháu ...... Trả giá quá nhiều tâm huyết, con có muốn Nghiên Mực trả lại không? Không ai dám cam đoan đứa nhỏ nhà mình nhất định sẽ có tiền đồ lớn? Làm nương là vì hưởng phúc của con mới nuôi? Không phải vậy. ”

"Thân tình là nợ nần, có tính toán đến đâu cũng tính không rõ. Như ta trước đây, chướng mắt nương tử lão đại lão nhị, nhìn các nàng ầm ĩ ta lại cảm thấy có lẽ lão đại lão nhị trong lòng cũng nghĩ như vậy, nếu không sẽ không mặc kệ vợ mình gây sự. Chẳng lẽ thật sự có nam nhân không quản được nương tử của mình. Con nhìn ta với lão gia tử mà xem, bình thường ta kêu gào sao cũng được, nhưng nếu có chuyện quan trọng hắn sẽ lên tiếng, ta có đối nghịch với hắn được không? Ta không thể. ”

"Nghĩ tới đây thì ta đã hiểu, rốt cuộc là do ta không biết dạy con, mà cũng không thể nói là không biết dạy, ở nông thôn không quá coi trọng những thứ này, điều kiện kém có thể nuôi đến khi trưởng thành khoẻ mạnh rồi cưới vợ cho hắn cũng đã không tệ, có mấy ai kề tai dạy đạo lý lớn mỗi ngày cho ngươi? Chỉ cần phạm sai lầm thì mặc kệ, nếu phạm lỗi thì dạy dỗ một trận là xong, nhà nào cũng như vậy. ”

"Nhi tử lớn lên lệch lạc, nếu ta ở nông thôn ta sẽ so đo với nó, nhưng giờ đã đi xa thế này, giày vò làm cái gì nữa. Cho nên trước khi lên kinh, ruộng đất bao gồm cả gia cầm gia súc ta đã chia hết cho bọn họ, cũng không biết ngày nào mới có thể quay về, thôi thì làm nương nên phải vì hắn mà tính toán một lần cuối cùng. ”

"Nói tới ông thông gia, hắn cũng không để ý gì tới con nhưng tốt xấu gì cũng cho con cơm ăn nuôi con lớn lên, còn đem người gả đến Vệ gia chúng ta, hiện tại đã khổ tận cam lai. Không riêng gì con, ta cũng muốn đa tạ hắn, nếu hắn không gả con tới đây, liệu nhà ta có thể sống tốt như vậy không? ”

Ngô thị nói hết lời, Khương Mật nghe chăm chú, cười nói "Con cũng nghĩ như vậy, không cần biết ý định ban đầu là gì, cha có thể gả con cho Tam Lang, là con đã thấy hết thảy khổ sở phải chịu không vô ích, hắn cũng có gì không xứng đáng. Chờ một chút, nếu ở quê không có tin tức đến, nhà chúng gửi phong thư về cũng được, đã ba năm không liên lạc gì rồi. ”

Lúc mẹ chồng nàng dâu nói chuyện, Nghiên Mực cúi đầu ăn uống, ăn rất nghiêm túc.

Hắn ăn xông còn liếm liếm ngón tay, quay đầu nhìn chung quanh. Chờ đến khi đứa bé này sắp ngồi không yên, cơm tối đã xong rồi.

Ngô thị bưng đồ ăn vào sảnh, Khương Mật muốn hỗ trợ thì bị ngăn lại: "Nhìn con bưng mà ta lo lắng đề phòng, thà để ta chạy thêm mấy chuyến. Con lấy chút nước nóng rửa tay cho Nghiên Mực, dẫn hắn về phòng đi. ”

"Nương mệt mỏi nhiều rồi."

“...... Đừng học Tam Lang nói chuyện, ta nghe mà khó chịu. ”

"Không nói nữa, con không nói nữa, nương bận rộn đi, con đi rửa tay cho Nghiên Mực." Khương Mật nói xong đi về phía con trai, Nghiên Mực cũng đứng lên, ánh mắt hắn nhìn theo bát thịt trên tay bà nội, bị Khương Mật chọc một cái mới ngẩng đầu lên nhìn.

"Nương? Ăn thịt. ”

"Lát nữa sẽ cho con ăn, tới đây, nương rửa tay cho con."

Ồ...

Rửa tay, rửa tay.

Chờ hai mẹ con rửa sạch quay vào phòng, mấy nam nhân đã ngồi chỉnh tề, Vệ phụ nói náo nhiệt không cần phân bàn, mọi người ngồi vây quanh là được. Thấy ghế bên tay phải Vệ Thành trống, Khương Mật ngồi xuống, Nghiên Mực được bà nội ôm.

Khương Mật không mở miệng, nghe các nam nhân nói chuyện, lực chú ý của nàng chủ yếu đặt lên người con trai, thấy hắn ăn no ngồi không yên cũng đặt chén xuống. Khương Mật muốn dẫn Nghiên Mực xuống bàn, Vệ Thành nghiêng đầu hỏi nàng đã ăn no chưa? Ăn nhiều một chút. Khương Mật kề sát bên tai chàng nhỏ giọng nói: "Trong bếp còn có thức ăn, nếu đói bụng thiếp sẽ tự chuẩn bị, phải mang con trai chàng xuống bàn, nếu không lát nữa chàng sẽ đau đầu đấy. ”

Nghiên Mực ăn uống rất an phận, nhưng ăn xong là thích nói chuyện với người khác.

Hắn không biết sợ hãi, thích được người khác chú ý, là một đứa có cảm giác tồn tại mãnh liệt... Giữ hắn ở lại không đến mức lật đổ bát đũa bàn ăn, nhưng có thể làm cho người ta không nói được tiếp, đề tài câu chuyện sẽ hướng về phía hắn ngay.

Cái này không thể gọi là tật xấu, mà là bản tính của hắn, Khương Mật không câu nệ, sợ câu nệ quá mức sẽ dạy ra một ngốc tử, chờ hắn ăn xong rồi mang người rời đi là xong việc.

Dù là kinh thành phồn hoa, ban đêm mùa đông cũng vắng vẻ, ít nhất vài ngõ hẻm nhỏ bên ngoài là như vậy. Cho nên mấy người Quách cử nhân bọn họ không ở lâu, ăn xong thì đứng dậy cáo từ, trước khi đi còn hỏi Vệ Thành ngày nào được nghỉ, đến lúc đó sẽ lại đến bái phỏng, mang rượu ngon đến uống hai chén.

Vệ phụ và Vệ Thành tiễn người đến cửa, đứng ở cửa nhìn bọn họ đi ra khỏi ngõ mới xoay người vào nhà. Cửa là vệ phụ đóng, Vệ Thành chào ông rồi đi tìm Khương Mật.

Khương Mật ở trong phòng nói chuyện với Nghiên Mực, nương một câu con nói một câu đang cao hứng thì Vệ Thành vào.

"Tinh thần Nghiên Mực thế nào? Hôm nay còn học chữ được không? ”

Trời đã sớm tối, trong phòng thắp đèn, Khương Mật muốn nói hôm nay thôi, Nghiên Mực lại đồng ý, hắn muốn học. Còn dùng ánh mắt nhỏ ai oán nhìn cha hắn: "Cha thật là chậm. Đã chờ cha nửa ngày rồi.”

" Con đúng thật là muốn thi Trạng Nguyên đấy à."

Nghiên Mực: "Cha nhanh lên, học xong con còn đi ngủ." ”

Vệ Thành phục rồi, đây là kiểu chấp nhất như thế nào chứ? Nếu người đọc sách nào cũng chăm chỉ như vậy, sao lại đến mức không thi được tú tài cử nhân? Tiểu tử thúi tuy rằng thường cãi nhau với cha, nhưng thật sự hiếu học. Vệ Thành vội vàng ngồi lại, theo bài học ngày hôm qua tiếp tục dạy.