Chương 173: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Kết quả giống như dự đoán, quả nhiên không có.

"Trước khi xuất phát ta lo thu thập hành lý, thật sự đã quên chuyện này, đáng lẽ lúc ấy nên đi hỏi một chút. Lần trước là qua năm mới đi, chắc là bọn họ cho rằng lần này ta thế, không sốt ruột nhắc ta chuyện này. ”

Trong lòng nàng có chút mất mát, nhưng không lộ ra trên mặt, Khương Mật vẫn là ôn hòa nói "Huynh nói như vậy ta xấu hổ vô cùng, huynh lên kinh là để thi hội, không phải đi đưa thư cho chúng ta. Chỉ là đã rời đi một thời gian dài, trong lòng ít nhiều có chút nhớ thương, mới lỗ mãng hỏi một chút. ”

"Tâm tình đệ muội ta hiểu, ta quá hiểu. Đừng nói các ngươi đã đi l rất nhiều năm, lần trước ta đi kinh thành có mấy tháng, về đến nhà cha mẹ ta đều đỏ hốc mắt, khiến ta ngượng ngùng nói mình thi rớt. Lần này khởi hành sớm là muốn dính chút ánh sáng của Vệ huynh, hắn trúng tiến sĩ nhị bảng, lại ở Hàn Lâm viện hơn hai năm, nghe hắn truyền thụ chút kinh nghiệm, có lẽ lần này còn có chút hy vọng.”

Người ta nâng tướng công nàng, Khương Mật nghe rất thoải mái, khuyên bọn họ uống trà, nghe Quách Cử Nhân nói chuyện thú vị hai năm qua ở Túc Châu, chợt nghe thấy tiếng đập cửa.

Vệ phụ lập tức muốn đứng lên, Khương Mật tranh thủ nói: "Cha ngài ngồi đi, để con. ”

Nàng cẩn thận bước qua cánh cửa, đi ra ngoài, xuyên qua sân đến cửa lớn, rút then cài mở cổng ra, l quả nhiên là Vệ Thành về. Trên tay chàng cầm một cái túi giấy, thấy bên trong cửa là Khương Mật thì đưa tới.

Khương Mật thuận tay tiếp nhận, tiếp xúc với đầu ngón tay chàng, cảm giác lạnh như băng.

" Chàng cứ như vậy đi về bị đông lạnh rồi đúng không? Vào nhà đi, thiếp pha cho chàng một bát trà nóng uống cho ấm người. ”

Vệ Thành bước vào sân, nhìn nương tử đóng cửa lại, nói: "Trên đường về ta ngửi thấy mùi thơm, ra là có quầy bán bánh hạt dẻ, mới hỏi người bán nữ nhân mang thai đứa nhỏ có thể ăn được không? Hắn nói có thể, nên ta đã mua vài chiếc. ”

Khương Mật đẩy chàng một cái: "Đừng nói nữa, mau vào phòng xem một chút, khách đã chờ chàng một hồi lâu rồi. ”

Vệ Thành đang muốn hỏi ai đến? Thì thấy Quách cử nhân cũng ra đến.

"Là Quách huynh? Còn có Vinh huynh? ”

"Cả đường đi ta nghĩ Vệ huynh ở kinh thành hai ba năm đừng có quên chúng ta..."

"Sao có thể quên được đồng môn cũ? Chúng ta vào phòng nói chuyện, đứng ngoài lạnh. "Vệ Thành vào sảnh, Khương Mật đi pha trà cho chàng, lúc bưng vào mấy nam nhân đã ngồi xuống nói chuyện. Quách cử nhân nói bọn họ đến thăm nhà, chào hỏi, chờ Vệ Thành nghỉ tuần rảnh rỗi rồi tụ tập, chuẩn bị đi. Khương Mật vội vàng giữ người lại, nói đã chuẩn bị thức ăn, khách nhân tới cửa sao có thể không chiêu đãi một bữa?

"Cái này, chúng ta đến đột ngột, ở lại dùng cơm sẽ làm phiền lão thẩm nhi."

"Khó có được lúc trong nhà náo nhiệt như vậy, nương cao hứng, ta vừa thấy bà bắt đầu làm rồi, chốc lát nữa thôi là thức ăn lên bàn rồi."

Quách Cử Nhân quay đầu nhìn Vinh Giang, lại đối mắt với Phùng chưởng quỹ dẫn đường, mới ngồi trở lại. Khương Mật cũng chuẩn bị vào bếp giúp đỡ, dù sao những thứ người đọc sách bọn họ tán gẫu nghe cũng nhàm chán. Trước khi đi ra ngoài, nàng nhớ tới, vẫy tay gọi Nghiên Mực lại đây. Lúc này Nghiên Mực đang do dự có nên thúc giục cha dạy bài học hàng ngày hay không, nghe nương kêu, lập tức chạy tới.

"Nương gọi con?"

“ Hôm nay cha có việc, l không rảnh dạy con học, Nghiên Mực ở trong phòng chơi hay là đi cùng nương?

Hai lựa chọn này, không cần nói đến kết quả.

Một lớn một nhỏ lần lượt qua cửa đi về phía bếp, Ngô thị thấy bọn họ còn hỏi lấy cái gì? "Sợ nương nhiều việc nên con đến đến hỗ trợ."

“ Con đang bụng to giúp được gì?

" Mới có mấy tháng, trong bếp cũng không có việc gì nặng, sao con không thể làm?"

Ngô thị lại nói nàng, mình đến đây sao còn đem theo Nghiên Mực nữa?

Khương Mật đến gần một chút, nhỏ giọng giải thích bên tai mẹ chồng: "Thường ngày đến giờ này tướng công sẽ dạy hắn đọc sách viết chữ, con thấy Nghiên Mực đợi nửa ngày, nhưng trong nhà đang có khách, Hắn nhỏ như vậy lại không biết nhìn sắc mặt người khác, con sợ hắn gây chuyện nên dứt khoát mang ra ngoài.”

Ngô thị ngẫm lại: "Vậy cũng đúng. ”

Ngô thị lấy một cái ghế nhỏ cho Nghiên Mực ngồi, quay ra gắp thức ăn cho hắn, lúc đang bận rộn thì nghe thấy Khương Mật nói Quách Cử Nhân không mang theo thư nhà, Ngô thị liếc mắt nhìn nàng một cái: "Ta vừa nhìn thấy bọn họ đã biết rồi, lúc chưa lên tiếng chào hỏi đã biết. ”

“Nương có thần thông hay sao?”

"Không phải là thần thông gì, thật ra đạo lý cũng đơn giản. Lão đại lão nhị là đồ óc lợn, dù có nhớ muốn gửi thư cho chúng ta cũng sẽ không liên lạc với người ta sớm vậy đâu. ”

"Con thấy Quách Cử Nhân hắn rất am hiểu những thứ như kinh doanh, lần trước đến kinh thành hắn kết giao với rất nhiều bằng hữu, mà đặc biết là không hề chọn sai nhân tình. Lần trước, hắn không đỗ, lúc ấy có thể về luôn, vậy mà hắn còn ở lại kinh thành ở lâu như vậy, chờ kết quả tuyển thứ thường quán xong mới về, còn đưa giúp chúng ta một phong thư... Con nghĩ với tính tình này của hắn, có lẽ sẽ chủ động đến Hậu Sơn thôn hỏi. ”

Ngô thị xua tay: "Tam tức phụ à, con còn trẻ, chỉ nghĩ đến một, không nghĩ tới thứ hai. ”

Khương Mật khiêm tốn thỉnh giáo, hỏi mẹ chồng thứ hai là cái gì?

"Thứ hai là nhà chúng ta đã phân gia, lần trước lúc hắn cầm gia thư của Tam Lang và hai trăm lượng ngân phiếu đến Hậu Sơn thôn, đã xem được một trò khôi hài, nhìn không vừa mắt còn ra mặt nói vài câu. Với tính cách này của hắn, nếu đại lang nhị lang và tam lang huynh đệ hòa thuận tình cảm rất sâu đậm, cho dù đường từ Bành huyện đến thôn chúng ta phải đi mất một hai ngày, hắn cũng sẽ đi một chuyến để hỏi. Còn lý do tại sao không đi rất đơn giản, hắn lo rằng đang yên bình hỏi xong lại xảy ra tai họa. Đứng ở lập trường của Quách Cử Nhân, hắn sẽ nghĩ nhỡ đâu nội dung bức thư này làm cho Tam Lang không thoải mái, hắn mang theo phong thư từ xa tới, người nhận thư chưa chắc đã cảm ơn, con nói xem hắn cần gì phải mua dây buộc mình? ”

Khương Mật theo lời Ngô thị nói cân nhắc một chút, cảm thấy đúng là hợp lý.

"Con cũng ngốc quá, không nghĩ tới việc này, còn nhiều lời hỏi hắn."

"Hỏi thì hỏi, không có gì quan trọng, con đừng lo nghĩ. Hai huynh đệ này nếu thật sự có tâm thì sẽ nghĩ ra biện pháp, nào cần chúng ta thay bọn hắn tìm cách làm. Không có thư nhà có nghĩa là vô tâm." Ngô thị cũng đã nghĩ rồi, nếu trong nhà gặp chuyện quan trọng, cho dù bọn họ phải liên lạc với thương đội thượng kinh cũng sẽ gửi được thư tới, không có tin có nghĩa là chuyện cũng không quan trọng, bên kia cảm thấy chút chuyện lông gà vỏ tỏi ấy không đáng để tốn tâm tư. Trong nhà có lẽ là rất yên bình.