Quách cử nhân cũng không biết nên mua gì đến bái phỏng, hai người đi ra ngoài một vòng, thương lượng mua một lon trà mà một chút điểm tâm tinh tế. Lúc bọn họ trở lại Tập Cổ Hiên, Phùng Lương đã bận rộn xong, dặn dò người dưới trông nom cửa hàng, dẫn hai người bọn họ đến Vệ gia. Vừa đi vừa hỏi thăm Quách Cử Nhân đã sắp xếp xong chưa? Dừng chân ở đâu?
"Lần trước đến muộn, chỗ nào cũng hết phòng, cố sống cố chết cũng tìm không được chỗ đặt chân, may mắn được Phùng chưởng quỹ thu lưu. Lần này ta đặc biệt đi sớm, còn nửa năm nữa mới thi hội, cho nên đã tìm được nhà rồi. ”
" Sang năm đi cũng được, sao ngài lại đến sớm như vậy?"
"Phùng chưởng quỹ nghĩ xem, ai mac không muốn ở nhà thoải mái đón năm mới, là do trong lòng còn chút khúc mắc, muốn đi sớm một chút tìm Vệ huynh nói chuyện. Lần trước hắn không chỉ thi hội, mà thi đình rồi thi tuyển chọn đều rất xuất sắc, ta nghe hắn nói vài câu sẽ tốt hơn là tự mình suy nghĩ lung tung.”
Phùng Lương đi phía trước dẫn đường cho hai người họ, nghe vậy thì xoay người gật đầu nói: "Thi hội thi hương thì tính là cái gì, nghe hắn nói sau khi vào thứ thường quán, cứ cách hai tháng sẽ có một lần khảo hạch nội bộ, có bảng xếp hạng, thậm chí bài có thể đưa bài làm tới trước mặt Hoàng thượng. ”
Quách Cử Nhân kinh hãi: "Hoàng Thượng hàng ngày trăm công ngàn việc mà còn chú ý đến chuyện này? ”
“Vậy mới gọi là môn sinh Thiên tử.”
"Vệ huynh được giữ lại, có thể thấy là biểu hiện ở Hàn Lâm viện rất tốt."
Phùng Lương hạ thấp giọng nói, nói: "Chính hắn cũng nói là mình được vớt vào, đó không phải là nơi dễ sống, ban ngày được lão Hàn Lâm dạy dỗ, về nhà còn phải thức đến nửa đêm. Lúc nghe tin tán quán trước thời hạn, người khác vui vẻ, hắn lại không cao hứng nhiều, nói với ta có thêm một năm nữa thì tốt hơn, nhưng mà có người có số mạng tốt, không cần để ý đến quá trình, hắn được chọn là được rồi. ”
Lời này quá thật, Quách Cử Nhân thường xuyên hồi tưởng lại thời điểm bọn họ còn học tập ở Túc Châu, lúc đó chẳng ai có thể nghĩ xa đến vậy?
Ai cũng không nghĩ tới năm đó Vệ Thành có thể trúng cử, chứ đừng nói là chuyện sau này, lúc tin mừng được gửi về, ngay cả phu tử cũng rất kinh ngạc. Phu tử vẫn thưởng thức chàng, luôn nói Vệ Thành không tệ, nhưng ông chưa từng nghĩ tới Vệ Thành còn có thể tốt đến như vậy.
Quách Cử Nhân là người rộng rãi, nhưng đôi khi khó tránh khỏi nghĩ ngợi, nhớ trước kia vẫn là bạn đồng môn, đảo mắt một cái đã chênh lệch lớn như vậy. Giờ đây Vệ Thành đường đường chính chính là quan Hàn Lâm, bọn họ vẫn còn đang chuẩn bị thi hội.
Thậm chí còn có không ít người hâm mộ hắn có thể đến kinh thành thi hội.
Lâm huynh năm đó cùng đi thi hương với Vệ Thành, lần này lại rớt. Lần trước thi rớt đã đả kích hắn rất lớn, suy sụp mấy tháng mới phấn chấn lên, khổ đọc hai ba năm, hắn hạ quyết tâm lần này nhất định phải trúng, kết quả do quá căng thẳng, vừa vào hào xá đã thấy không thoải mái, kêu đau bụng, lúc đầu còn nhịn, sau đó không nhịn được nữa phải đi đại tiện hai lần, văn chương đã bị dính bẩn, từ trường thì tỉnh thành đi ra, hắn lắc đầu, lúc yết bảng, quả nhiên không có tên hắn.
Lâm Tú Tài và Vệ Thành quan hệ không tệ, còn trông cậy vào lần này có thể trúng cử nhân, lên kinh thành nghe Vệ Thành chỉ điểm một hai.
Lại bởi vì thi rớt nên không thể thành công.
Quách cử nhân miên man suy nghĩ, đã đến Vệ gia.
Tháng mười kinh thành đã vào đông, rơi hai trận tuyết nhỏ, hôm nay trời nắng, Vệ phụ mở cửa, ông rụt cổ đứng ở trong ngõ nhỏ tán gẫu với đại gia nhà khác. Đang tán gẫu cao hứng, thì nghe thấy có người gọi, quay đầu nhìn, "Là Phùng chưởng quỹ đấy à. Phùng chưởng quỹ không ở Tập Cổ Hiên, sao lại tới giờ này. Có chuyện gì vậy? ”
Phùng Lương dẫn đường, đi trước, mới đầu Vệ phụ không nhìn thấy Quách cử nhân ở sau, Phùng Lương tránh ra một bước để ông nhìn cho rõ.
Khuôn mặt quen thuộc này...
"Là Quách cử nhân sao? Lúc trước Tam Lang còn nói thi hương đã yết bảng, cử nhân thi hội sắp phải chuẩn bị lên kinh, hắn nói đã hẹn với ngươi, chúng ta còn nghĩ sang năm mới có thể gặp người, ngươi đến sớm. ”
Quách cử nhân chắp tay gọi Vệ lão thúc, nói đã lâu không gặp. Giới thiệu người bên cạnh, nói đây cũng là đồng môn phủ học, là tân cử nhân lần này.
"Cũng là đồng môn ngày trước của Tam Lang? Gọi là gì? ”
Người nọ vội vàng tiến lên một bước, chắp tay nói hắn họ Vinh, tên có một chữ Giang, là sông lớn, "Ta vào phủ học khá muộn, học với Vệ huynh thời gian không dài. ”
Thật ra Vinh Giang vào phủ học năm Vệ Thành trúng cử nhân, tính ra hai người học cùng nhau bốn tháng, không quá quen biết. Nhưng đừng nói là bốn tháng, cho dù chỉ cùng nhau đọc sách hai ngày cũng có thể xưng một câu bạn cũ, Vệ Thành ở kinh thành an gia, đồng môn lên kinh ứng khảo gặp một lần là bình thường. Hai gia hoả này cũng không tệ, người đến còn xách theo đồ, Vệ phụ chào hỏi đại gia nhà bên, hôm khác nói tiếp, ông đẩy cửa viện đang khép hờ, gọi ba người Phùng chưởng quỹ vào.
Lại hét lên: "Lão bà tử! Con dâu đâu? Tam tức phụ cũng ra đây, có khách đến. ”
Ngô thị lau tay trên tạp dề, từ phòng bếp đi ra, thấy Phùng chưởng quỹ và Quách Cử Nhân vừa mới vào viện. Quách cử nhân và Vinh Giang gọi lão thẩm nhi, nói tay không đến nhà thì ngượng ngùng, nên mua mấy món điểm tâm, mời lão thẩm nhi nhận lấy. Cũng đưa lon lá trà kia cho Vệ phụ, khách khí nói không biết ông có uống quen hay không.
" Sao có thể nhận được? ngươi cũng thâth là, quá khách khí. Lúc trước ngươi ngàn dặm giúp Tam Lang đưa thư, chúng ta còn chưa đáp tạ cho tốt, m chỉ mới chiêu đãi một bữa cơm..."
Quách cử nhân nói đủ đủ rồi, "Vốn dĩ ta cũng muốn về quê, giúp Vệ huynh chỉ là tiện đường, còn cọ được nhà ngài nhiều hỉ khí, đã kiếm lời rồi. ”
Khương Mật còn ở trong phòng, nhìn Nghiên Mực khoa tay múa chân viết chữ, nghe cha chồng gọi nàng mới chậm rãi đi ra, đứng dưới mái hiên, thấy trong viện có mấy người quen: "Phùng chưởng quỹ, Quách cử nhân, còn có vị này... Vị này là? ”
"Hắn cũng xuất thân phủ học, cùng ta đến thi hội, gọi là Vinh Giang. Đã lâu không gặp đệ muội, mọi chuyện đều tốt chứ? ”
Khương Mật gật đầu, nói tốt: "Cha mẹ cùng khách nhân vào phòng đi, bên ngoài thật sự rất lạnh, vào phòng rồi chúng ta nói chuyện. ”
Ngô thị xua tay, nói bà đang hầm canh, xoay người trở về bếp. Vệ phụ dẫn người vào trong sảnh, vừa ngồi xuống, Nghiên Mực bước qua cánh cửa đi theo vào, bởi vì nương bị ông nội gọi đi nên không có người chơi cùng, mới theo ra ngoài tìm nương. Khương Mật sờ sờ đầu bảo Nghiên Mực đến chỗ ông nôi, rồi vào bếp pha trà.
Vừa rồi đứng xa nên không chú ý, bây giờ Quách cử nhân mới nhìn ra, hỏi Vệ phụ có phải trong nhà lại có hỉ sự hay không?
"Đúng vậy, tháng tám tháng chín chẩn ra, qua năm mới thời điểm các ngưoi đi thi lão tam lại được làm cha."
"Vệ huynh đúng là ngừoi có đại phúc khí. Làm quan ở kinh thành, trong nhà lại tốt đẹp như thế, quả thực khiến người ta hâm mộ. ”
Mấy người đến làm khách đem Vệ Thành khen ngợi một vòng, khen đủ rồi Khương Mậy mới bưng khay trà tiến vào: "Cha uống trà, các vị khách nhân uống trà. ”
"Đa tạ đệ muội."
Khương Mật đặt chén qua, ngồi xuống, nói: "Chỉ là pha trà, cảm ơn cái gì? Đúng rồi hai người đến kinh thành lúc nào? Đã tìm được chỗ dừng chân chưa? ”
"Phiền đệ muội nhớ nhung, hai chúng ta thuê được một cái viện, đã an trí xong, cũng mời được bà tử hỗ trợ nấu cơm giặt giũ rồi."
"Vậy thì tốt rồi, bên nhà có nhờ huynh gửi tin hay không?"
Khương Mật theo Vệ Thành lên kinh thi hội, đi rồi là không về lại nữa, mất liên lạc với quê nhà đã lâu, cho nên nhìn thấy Quách cử nhân mới hỏi một câu. Thật ra trong lòng nàng biết, Quách Cử Nhân lên kinh lúc này, lại không chủ động nhắc tới chuyện tin tức, có lẽ là không có. Nàng chỉ ôm một chút hy vọng hỏi mà thôi.