Cách đây không lâu, Nghiên Mực được Vệ phụ dẫn đi chơi, đúng lúc bà nương của một nhà gần đó đang mắng con dâu là con lừa lười biếng ham ăn tiểu nhiều, bình thường thì không sao, sai nàng làm chút việc là kêu ca đau lưng nhức eo không thoải mái, phải nghỉ ngơi. Nghiên Mực nghe được, nhớ kỹ, hôm đó Vệ Thành về nhà có nói thêm vài câu với người nhà nên mở lớp dạy không đúng giờ, thế là trong miệng Nghiên Mực nhảy ra một câu như vậy.
Ngô thị giơ tay lên trời thề khẳng định không phải bà dạy, trong nhà ai cũng chăm chỉ siêng năng, bà cần gì nói như thế?
Vệ phụ rụt cổ, chủ động thẳng thắn thừa nhận sai lầm, nói là nghe ngừoi ta nói lúc ra ngoài chơi, cho nên một thời gian dài sau đó Nghiên Mực không được đi đâu, ông nội hắn bị dọa không dám mang hắn ra ngoài chơi nữa. Khương Mật phí không ít tâm tư dạy dỗ Nghiên Mực biết những lời như này bất nhã không lịch sự, sửa cho hắn.
Gần đây Nghiên Mực học tập vô cùng tích cực, hắn chủ động giống như mấy cô nương kéo khách trong hẻm Bát Đại, làm cho người cha quan Hàn Lâm của hắn rất không quen. Giống như bây giờ, Khương Mật đang làm bài kiểm tra, nên Vệ Thành để hắn tự chơi một mình, Nghiên Mực ngồi xổm ở một góc dưới mái hiên cầm một hòn đá vừa vẽ trên mặt đất, vừa nhỏ giọng nói thầm.
Hồi hai tuổi Nghiên Mực có hơi dính người một chút, nhưng bây giờ đã có thể tự chơi một mình, bình thường hắn cứ ngồi chơi đùa ở khắp sân đến khi nghe thấy tiếng Khương Mật gọi mới vỗ mông đứng lên đáp lại. Lúc Nghiên Mực chơi đùa một mình được, nương với bà nội hắn sẽ được dịp tán gẫu không thôi.
Khương Mật nói: "Sau khi mang thai, con đã thương lượng với tướng công xem nên đặt tên là gì?”
“ Đã có kết quả chưa?”
"Sinh con gái là Phúc Nữu, sinh con trai là Tuyên Bảo."
Ngô bà tử biết Phúc Nữu, bà tò mò Tuyên Bảo là ai đặt, có ý nghĩa gì. Khương Mật giải thích một lần, hỏi mẹ chồng cảm thấy thế nào.
“ Tốt, là Nghiên Mực hay Tuyên Bảo đều hay hơn Mao Đản, Cẩu Tử nhiều... Tính ra chúng ta đã lên kinh thành được hai ba năm, không biết Trần thị Lý thị có mang thai thêm hay không? ”
" Có lẽ có sinh thêm, chúng ta cứ chờ thêm một chút, chờ cử nhân năm nay lên kinh thi đình, chắc là sẽ có người mang tin cho chúng ta. Người khác thì không biết chứ vị đồng môn ở phủ học của tướng công, cái người mà lần trước mang giúp thư với ngân phiếu về ấy, Quách cử nhân nương nhớ không, hắn có nói lần này vẫn sẽ tới, hắn đã từng tới thôn một chuyến, có lẽ sẽ quen biết với đại ca nhị ca bọn họ.”
Ngô thị:...
"Đúng là quen biết, nhưng không phải là ấn tượng tốt gì, nương bảo đảm người ta không thèm làm bạn với lão đại lão nhị đâu."
Khương Mật bật cười: "Nhưng nếu nhờ hắn giúp đỡ gửi thư, hắn sẽ đồng ý. ”
"Vậy lão đại lão nhị cũng phải có tâm đã, nương nghĩ bọn họ chưa chắc đã nghĩ tới chuyện này."
Quách Cử Nhân được kỳ vọng rất lớn thật ra đã đang trên đường lên kinh. Đã có kinh nghiệm đi thi một lần, hắn biết để đến đầu năm khởi hành vẫn kịp, nhưng mà, Quách Cử Nhân nghĩ đến bạn đồng môn ngày xưa là Vệ Thành bây giờ ở Hàn Lâm viện thì không ngồi yên được, hắn cảm thấy chuyện học tập mấy năm nay của mình không có tiến triển gì, muốn khởi hành trước, đến kinh thành bàn luận với Vệ Thành, vừa tăng giao tình, vừa nghe kinh nghiệm của người đi trước.
Cũng có không ít người sợ đi muộn không kịp kỳ thi nên đã khởi hành từ cuối năm, nhà Quách cử nhân không tính là kém, từ lúc hắn trúng cử đã tốt hơn vài phần, vẫn có đủ chi phí để đi sớm mấy tháng.
Cứ như vậy, sau khi hắn thương lương ổn thoả với song thân, tháng chín khởi hành, đến bây giờ đã đi được một đoạn đường.
Hắn vẫn không đi một mình mà tiếp tục liên lạc với thương đội, lại có một vị bằng hữu giàu có cũng xuất thân phủ học cùng đồng hành, trên đường đi hai người vô số lần nói đến Vệ Thành. Quách cử nhân đến nay vẫn còn cảm thấy hoảng hốt, Vệ Thành thi đậu cử nhân, thi đình được ban cho xuất thân tiến sĩ nhị bảng còn được chọn vào Hàn Lâm viện thứ thường quán, là một điều thần kỳ. Chuyện này đã được truyền khắp l Túc Châu, phàm là người đọc sách đều nghe nói qua, Vệ Thành quả thực trở thành một tấm gương sống.
Từ biệt hơn hai năm, Quách Cử Nhân cảm thấy Vệ Thành hiện tại và trước kia sợ là không còn giống nhau.
Dọc đường hắn rất kích động, lần trước khi đến kinh thành, bọn họ chưa từng sống tại đây, tự mày mò tìm chỗ ở khắp nơi, nhìn chỗ nào cũng toàn là người không quen biết. Lần này không chỉ có thời gian dư dả tìm một chỗ thoải mái dừng chân, còn có thể luận đàm với Hàn Lâm viện thứ thường, nghe hắn nói môn đạo thi khoa cử.
Lúc này Quách cử nhân không hề biết là Vệ Thành đã không còn là thứ thường của Hàn Lâm viện, mà được đề bạt thành biên tu.
Vệ Thành cũng không nghĩ tới bạn cũ lại đến nhanh như vậy, tháng chín khởi hành từ Túc Châu, cuối tháng mười đến kinh thành. Quách Cử Nhân biết Vệ Thành không có nhiều tiền, cũng biết Hàn Lâm viện thanh liêm, cho nên không tiện đến ở nhờ. Hắn đến sớm, không tốn nhiều thời gian đã thuê được một viện tử nhỏ, thuê thêm bà tử hỗ trợ nấu cơm giặt giũ dọn dẹp nhà cửa, yên ổn ở kinh thành xong mới tìm tới Phùng chưởng quỹ của Tập Cổ Hiên hỏi thăm Vệ Thành.
Mặc dù Quách Cử Nhân đã từng ở Phùng gia, nhưng cũng đã là chuyện hơn hai năm trước, mặc dù hắn không có gì thay đổi, nhưng hai năm nay Phùng chưởng quỹ gặp qua rất nhiều người, nhất thời chỉ thấy hắn quen mắt mà không nhớ ra là ai. Đến khi Quách Cử Nhân chắp tay hàn huyên với hắn, mới nhớ ra.
“Cử nhân lão gia muốn hỏi thăm Vệ đại nhân ở chỗ nào?”
Quách cử nhân thắc mắc, lúc đầu Phùng Lương gọi Vệ Thành là Vệ thứ thường, sao bây giờ lại đổi giọng gọi đại nhân?
"Ôi trời, ngài không biết? Bình thường thứ cát sĩ phải ở Hàn Lâm viện ba năm, nhưng đầu năm trong cung lập thái tử. Hoàng Thượng ban xuống rất nhiều ân chỉ, đã sớm khảo hạch tán quán, người nên đi đều đã đi, Vệ đại nhân biểu hiện xuất sắc, ở lại Hàn Lâm viện, hiện giờ là biên tu chính thất phẩm, lần trước ta còn uống rượu mừng của hắn. ”
“Chính, chính thất phẩm Hàn Lâm viện biên tu ?”
Quách Cử Nhân và bằng hữu lên kinh cùng hắn đều nghe đến choáng váng, Vệ Thứ Thường mà bọn họ thảo luận cả một đường bây giờ đã là biên tu, một thứ thường không giai không phẩm đã làm cho người ta hâm mộ, bây giờ bọn họ đều sắp hâm mộ không nổi nữa rồi.
Hàn Lâm viện biên tu, đó chính là hàn lâm viện biên tu.
Trạng nguyên là tu soạn, bảng nhãn thám hoa là biên tu, Vệ Thành thế mà đã là Hàn Lâm viện biên tu.
Sau khi phục hồi tinh thần, trong lòng Quách Cử Nhân càng nóng bỏng hơn, hắn nói lần trước trước khi rời kinh có ước định với Vệ Thành, lần sau lên kinh ứng thí sẽ tìm chàng uống rượu, hỏi Phùng chưởng quỹ có tiện dẫn đường hay không.
"Bây giờ còn quá sớm, đến cũng không gặp được người, chi bằng ngồi đây uống chén trà, ta bận rộn xong sẽ dẫn hai vị qua."
"Phùng chưởng quỹ ngài cứ làm việc đi, hai người chúng ta ra ngoài dạo chơi một chút, cũng mua chút đồ đến thăm nhà."