Ngày trước nàng đã cảm thấy nam nhân nhà mình không thơ ngây, bên ngoài thì thành thành thật thật, bên trong thì đen như vừng.
Bấy giờ mới thấy đúng.
"Để nương nghe thấy những lời này thì chàng sẽ bị dạy dỗ đấy."
"Nương thương ta, không xuống tay được đâu."
Đề tài cứ như vậy mà bị lệch đi, Khương Mật mở lòng tâm sự với chồng, trong lòng thật sự yên tâm hơn rất nhiều, chuyện Vệ Thành làm quan thất phẩm ở kinh thành mang đến cho nàng rất nhiều bất an cũng dần dần tiêu tán. Khương Mật lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhìn nàng như vậy, Vệ Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Thành ôn Khương Mật, sắp lên đến giường, đột nhiên Khương Mật đẩy chàng một cái.
"Chàng náo loạn cái gì đấy?"
"Phu nhân muốn sinh đứa thứ hai, ta không cố gắng thì làm sao mà được?"
......
Lúc còn ở thứ thường quán đọc sách, đôi khi quá mệt mỏi không còn sức thân thiết. Sau khi bắt đầu làm việc ở Hàn Lâm viện thì tốt hơn nhiều, tuy rằng vẫn phải học không ngừng, luôn luôn phải nâng cao kiến thức của bản thân, nhưng ít nhất là không còn phải thi cử thường xuyên nữa, dễ hơn so với hai năm trước rất nhiều.
Để thêm một chút tâm tư ở nhà, thời gian dạy dỗ Nghiên Mực nhiều hơn, số lần thân thiết với Khương Mật cũng nhiều hơn.
Cứ vậy cho đến tháng tám, tháng chín, Khương Mật lại có cảm giác quen thuộc năm đó, tinh lực không đủ, chỉ mới chơi với con trai một lát đã mệt mỏi, vì hoài nghi mình có phải lại có hay không, nàng tranh thủ thời gian đi y quán một chuyến, mời đại phu bắt mạch.
Tối cùng ngày, Vệ Thành vừa về đến nhà thì phát hiện không khí trong nhà vui mừng khôn xiết.
Ngô bà tử mở cửa cho chàng, mặt cười tươi như hoa, nói với tam nhi tử: " Nương tử con lại mang thai.
Vệ Thành đi thăm Khương Mật trước, hai người cao hứng một phen, nàng đột nhiên nhớ tới: "Lần trước chẩn ra có thai hình như cũng là thời điểm này nhỉ? ”
Vẫn là tháng này cộng thêm truyền thống Vệ gia sinh con trai, Vệ Thành trực giác mọi chuyện không ổn, xem ra đường đầu thai của Phúc Nữu chắc còn xa lắm.
Vệ Thành cho rằng mình đã học được một bài học sâu sắc đến từ đứa con trai đầu lòng, lúc Khương Mật mang thai Nghiên Mực có bảo chàng đặt nhũ danh, lúc đó chàng nghĩ được hai cái tên, một là Nghiên Mực, hai là Cây Trúc. Lúc ấy Khương Mật cảm thấy bên trong cây trúc rỗng ruột nên không tốt, còn nghiên mực lại có một bụng mực nước ... Bây giờ nhìn lại, chả thấy mực đâu, toàn thấy ý đồ xấu thôi.
Lần này đặt tên, nhất định phải thận trọng một chút.
Nếu là con gái thì vẫn gọi là Phúc Nữu, còn con trai thì ...
Vệ Thành cân nhắc tên con trai mấy ngày, còn thương lượng với Khương Mật, Khương Mật nói tên của đệ đệ nên hợp với tên của ca ca, nghe mới thân thiết.
Khương Mật nói như vậy, Vệ Thành suy nghĩ một chút, ca ca là Nghiên Mực, đệ đệ tên là Bút Lông? Mực Huy Châu? Giấy Tuyên? Tên nào cũng thấy khó đọc, không vang dội như Nghiên Mực.
"Mật nương nàng cảm thấy thế nào? Nếu là con trai nàng muốn gọi nó là gì? ”
Khương Mật cân nhắc một hồi lâu, nói: "Gọi là Tuyên Bảo thì sao? ”
"Tuyên Bảo?"
"Trực tiếp đặt là Giấy Tuyên thì không được vang cho lắm, đổi thành Tuyên Bảo, nghe hay hơn nhiều. Tướng công chàng cũng nói vài cái tên đi, chúng ta cùng chọn. ”
"Không cần phải chọn, nếu là con trai thì đặt tên này.Tuyên Bảo rất tốt, nàng nhìn xem, lúc trước ta đặt tên cho lão đại là Nghiên Mực, thế là hắn có một bụng ý nghĩ xấu. Tuyên Bảo vừa nghe là biết một đứa bé trắng trẻo, nhu thuận hiểu chuyện, tương lai còn có một thân tài học, có thể viết có thể vẽ, còn tốt hơn so với Nghiên Mực. Nhũ danh là Tuyên Bảo, danh danh có thể lấy một chữ Huyên, có nghĩa là sáng ngời. ”
Khương Mật nghe chăm chú, còn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Vệ Huyên nghĩa là Vệ Sáng, nhũ danh là giá cắm nến cũng rất tốt nhỉ. ”
Vệ Thành ngây người.
Thấy mặt Vệ Thàng mơ màng, Khương Mật nhào vào trong ngực chàng, bật cười: "Thiếp nói đùa đó, chàng còn thật sự tưởng thật.”
"Ai bảo vẻ mặt nàng nghiêm túc như thế?"
Khương Mật mềm giọng nói: "Chàng ở hàn lâm viện, mọi người đều nghiêm túc, chọc chàng cười một chút không tốt à? ”
Vệ Thành:...
"Vậy thì phải đa tạ phu nhân."
"Chúng ta đã thỏa thuận rồi nhé? Sinh con gái thì tên là Phúc Nữu, sinh con trai thì tên là Tuyên Bảo. ”
Khương Mật nghiêng đầu nhìn chàng: "Thiếp cảm thấy tướng công hình như đã nhận định chắc chắn thai này là Tuyên Bảo rồi ấy nhỉ. Không phải trước đây chàng rất muốn có Phúc Nữu hay sao? ”
"Ta muốn, nhưng ta có vận khí gì chẳng lẽ Mật nương nàng còn không biết? Hơn nữa Vệ gia chúng ta hiếm nữ nhi, bên chi của đại thúc công có, nhưng cũng rất muộn mới sinh ra được. Ta thấy khuê nữ của chúng ta cảm thấy có lẽm quan giai của cha nàng còn chưa đủ cao, tuổi tác còn chưa đủ nhiều, chờ vài năm nữa mới đến. ”
Vệ Thành nói đùa, bị Khương Mật véo một phát: "Chàng càng nói càng thái quá, khuê nữ của chúng ta sao có thể là loại người chỉ biết lời ích được? ”
Tuy rằng bị véo một cái, Vệ Thành không cảm thấy đau, chàng còn hôn trộm một cái lên mặt Khương Mật: "Ta còn chưa nói xong đâu, Phúc Nữu nhà chúng ta là đau lòng nương đó, đặc biệt để ca ca đến trước. Nàng nghĩ lại mà xem, tuy chúng ta hiếm có khuê nữ, nhưng thế nhân đều muốn có con trai, sinh con trai mới là có thể diện. Ta nghĩ mấy chuyện này cứ tùy vào duyên số là được, nhưng vẫn hy vọng Mật nương nàng ít phải nghe mấy lời nói bên ngoài, nhiều nhi tử thì ít nói chuyện phiền lòng. Nếu Phúc Nữu cũng nghĩ thế, nghĩ cho nàng, nên mới đến chậm một chút thôi. ”
"Tướng công nói như vậy, nếu nàng không chậm, thì là không đau lòng thiếp sao?" Khương Mật mở to đôi mắt to tò mò nghe chàng bịa chuyện, xem tướng công còn có thể tạo ra cái gì nữa.
Vệ Thành lau mồ hôi: "Có lẽ là săn sóc cho tâm tình của người cha già khao khát con gái. ”
Khương Mật: ...
Sớm cũng có lý, muộn cũng có lý, thế mà lại toàn là lời ngụy biện.
Khương Mật cười đủ rồi mới nói rửa mặt đi ngủ, Vệ Thành thở phào nhẹ nhõm, chủ động lấy nước lau người cho nương tử, còn tự mình rửa đôi chân ngọc của nàng.
Ngày hôm sau, chờ Vệ Thành ra ngoài rồi, Khương Mật cho cậu con trai dậy muộn ăn điểm tâm sáng, sau đó khiêm tốn thỉnh giáo Nghiên Mực chữ ngày hôm qua học, thấy Nghiên Mực nhớ rõ ràng, chữ cũng biết viết, nàng hôn hắn một cái rồi thả đi chơi. Ngô thị đưa đến cho nàng bữa ăn bổ sung, khen nàng thật sự có cách trị tên này.
“ Con không biết chứ, dù là Tam Lang, hiện tại thì chăm chỉ cần cù, nhưng lúc mới vỡ lòng cũng không quen đầu, ngồi không yên toàn muốn về nhà, sau đó được nghe lão tú tài kể chuyện xưa trong tam tự kinh, nghe đến nghiện mới dần dần có hứng thú đọc sách biết chữ. Hắn không phải là sinh ra đã ngoan, mỗi ngày ta nhìn hắn dần trưởng thành đến hôm nay, tuổi càng lớn càng chững chạc. Ta thấy bản thân Nghiên Mực cũng không thích đọc sách, là con nghĩ rất đúng, những đứa nhỏ lớn như hắn thích nghe người ta khen, biết học thuộc lòng sẽ được nương khen cho nên học hạnh rất tận tâm. ”
Khương Mật nghĩ thầm cũng chưa chắc.
Hiện tại Nghiên Mực chủ động gánh vác trách nhiệm dạy nương đọc sách nhận chữ lên vai mình, còn thở dài nói cha hắn rằng chỉ biết tự mình tiến bộ, ngay cả vợ cũng không thèm dạy.
Ủy khuất cho Tam Lang, nhưng mà tạm thời cứ để cho Nghiên Mực cảm thấy như vậy đi, hiện tại hắn đối với việc đọc sách viết chữ vẫn rất để ý, lúc cha về đến nhà mới ngồi xuống uống được vài ngụm trà đã biết nhắc nhở nói hôm nay chưa hoàn thành nhiệm vụ dạy học.