Chương 169: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Vệ Thành ngồi đó, nghe mẹ chồng nàng dâu ngươi một câu ta một câu, chàng dở khóc dở cười: " Chỉ muốn hai người được hưởng thụ thanh phúc, kết quả mới nói một câu, thu được nhiều lời như vậy. ”

"Nương biết con hiếu thuận, cũng biết con thương nương tử, nhưng chút chuyện này con đừng bận tâm đến, nếu thật sự có một ngày hai chúng ta làm không được hoặc là không muốn làm nữa, sẽ chủ động đề nghị thuê người, còn không nói gì thì vẫn còn thoải mái."

Khương Mật đặt tay lên bàn, còn muốn nói thêm, nhưng Nghiên Mực không nhịn được nữa, ôm cái bụng nhỏ kêu đói, hỏi bà nội có thể ăn được chưa?

"Mải nói tới thiếu chút nữa lỡ giờ cơm, người lớn nhịn được nhưng Nghiên Mực thì không, ăn đi, ăn cơm tối trước đã rồi nói tiếp."

Mọi người ngồi vây quanh bàn ăn, Vệ phụ động đũa trước, mọi người bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong, Ngô thị tranh thu dọn chén đĩa, Khương Mật thương lượng với Vệ Thành xem tiếp theo nên dạy Nghiên Mực cái gì, tam tự kinh hắn đã học rất tốt, học viết chữ trước hay là học tiếp bách gia tính. thiên tự văn?

"Buổi chiều sau khi ta từ nha môn về sẽ dạy, mỗi ngày dạy hai câu, viết một chữ, ban ngày nàng chút dành thời gian kèm hắn ôn tập. Bây giờ Nghiên Mực hơn ba tuổi, cố gắng đến sáu tuổi phải viết được những chữ thường được sử dụng, học cái khác cũng dễ dàng hơn rất nhiều.”

Khương Mật gật đầu: "Đúng lúc, thiếp cũng học theo. ”

Vệ Thành cười nàng, nói trước kia lúc còn ở thôn học với học đường trên trấn gặp được không ít người gần như sống trong học đường nhưng vừa nghe đến việc đọc viết chữ đã kêu đau đầu, "Ngược lại là Mật Nương nàng, học tốt như vậy. ”

Khương Mật thở dài: "Nếu thiếp chỉ là một nữ nhân nông thôn bình thường, chàng nghĩ xem thiếp có muốn học không? Có nhiều tinh lực thế thì không bằng làm thêm chút công việc. Là gả cho chàng, tướng công xuất thân tiến sĩ lại là quan Hàn Lâm, không thể có chuyện nương tử ngay cả tên mình cũng không biết viết? Đúng lúc đang dạy vỡ lòng cho Nghiên Mực, thiếp học với hắn có lẽ còn có thể kích thích hắn. ”

Lúc đầu Vệ Thành không hiểu Mật nương kích thích con khỉ nhà mình như thế nào, sau khi bắt đầu dạy, chàng mới hiểu.

Nói ra cũng đơn giản, chính là giả ngu.

Khương Mật không nhất thiết phải thông minh hơn nhi tử, nhưng nàng là người lớn, dù sao thì người lớn học chữ học viết nhanh hơn so với hài tử ba tuổi. Nhưng nàng nhịn được, rõ ràng đã biết nhưng luôn giả ngốc với nhi tử, quay sang hỏi Nghiên Mực chữ nayf viết như thế nào, nói nương quên bảo hắn viết cho mình xem.

Nếu trực tiếp hỏi Nghiên Mực có nhớ không, chỉ cần bị hỏi hai ba lần là hắn mất kiên nhẫn, Khương Mật dựa vào kỹ thuật giả ngu lừa gạt nhi tử vô cùng nhuần nhuyễn, trong lòng Nghiên Mực rất sốt ruột, để có thể dạy lại cho nương, người bình thường lúc nào cũng gây rối như hắn lúc học tập lại có thể ngồi yên.

Lúc Vệ Thành đưa ra phương án này chỉ muốn thử một lần, không nghĩ tới lại vô cùng thành công, kết quả rất tốt, sau một tuần, chàng sắp xếp một bài thi đơn giản cho hai học sinh một lớn một nhỏ, thi xong phải thừa nhận Nghiên Mực vô cùng thông minh. Vệ Thành cũng là người có thiên phú đọc sách, nhưng lúc chàng vỡ lòng không hề thuận lợi như vậy.

Trong nhà cái gì cũng tốt, hết thảy mọi chuyện đều đi đúng hướng, cuộc sống cũng thuận lợi. Khương Mật nghĩ tới lời mẹ chồng nói, Nghiên Mực đã lớn, có phải là đã đến lúc sinh thêm một đứa nữa hay không?

Nàng suy nghĩ một lúc, dành một đêm nói chuyện với Vệ Thành.

Vệ Thành dẫn nàng đến bên cạnh ngồi xuóng, hỏi: "Nàng nghĩ thế nào về chuyện này? ”

Khương Mật nhìn chằm chằm mũi giày một lát, mới lấy dũng khí nghiêng người dựa vào chàng, nói: "Một là càng nhiều còn thì gia đình càng hưng thịnh, hai là vì chính mình, thiếp sợ nếu chỉ có Nghiên Mực người ta sẽ chỉ trích chàng con nối dõi đơn bạc, tặng người cho chàng, làm gì có nhà quan lão gia nào lại chỉ có một đứa nhỏ, nhà chúng ta hơi vắng vẻ một chút. ”

Khương Mật là người biết giấu lời khi gặp người ngoài, nếu như gặp chuyện không tiện hoặc khó có thể mở miệng, nàng sẽ nghĩ cách tránh đi, không cứng đối cứng. Nhưng ở trước mặt nam nhân của mình, nàng không nói dối, luôn thành thật lòng mình.

Vệ Thành chỉ thuận miệng hỏi, thấy nàng nghiêm túc như vậy, mới thay nàng suy nghĩ một chút.

Nhà mẹ đẻ không đáng tin cậy, hiện giờ chuyển đến kinh thành chẳng khác nào không có nhà mẹ đẻ, nàng nghĩ đến những chuyện này cũng không lạ. Người nông thôn không thịnh hành chuyện nạp thiếp, đã cưới nương tử là phải chân thật bên nhau cả đời, đi ra ngoài mới biết trời đất lớn, nàng biết rất nhiều quan lão gia thê thiếp thành đàn, người nào không nhiều cũng sẽ nạp một hai thiếp. Dựa vào điều này, cho dù đã được nghe Vệ Thành hứa hẹn nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

Vệ Thành cân nhắc, đã một lúc lâu không lên tiếng, Khương Mật không đợi được, thấp giọng hỏi: "Thiếp nghĩ như vậy có phải là rất không phóng khoáng hay không? ”

Lời nói mang theo tiếng mũi nghèn nghẹn, Vệ Thành vội vàng ôm lấy nàng dựa vào lồng ngực mình: "Sao lại nghĩ như vậy? ”

Khương Mật an phận dựa vào chàng, khó chịu nói: "Lúc còn ở Hậu Sơn thôn, nhà ai cũng là một vợ một chồng, tự nhiên thiếp sẽ không nghĩ linh tinh. Nhưng sau khi chuyển đến kinh thành, nghe được ít chuyện, nghe nói nữ nhân hiền lương thục đức là nên chủ động sắp xếp người hầu hạ lão gia, phải từ thiện khoan dung, không được ghen tuông. Thiếp nghĩ, muốn thiếp nạp thiếp cho chàng, còn khó chịu hơn cả việc bị đâm một đao, nếu đó chính là tiêu chuẩn hiền thê thì thiếp không cần l. Người đời nói nhiều con nhiều phúc, thiếp có thể sinh, chàng đừng mang người khác về.”

Vệ Thành:...

"Ai dài lưỡi nói chuyện này với nàng?"

Khương Mật lắc đầu nói không có.

"Vậy sao nàng lại có thể nghĩ đến chuyện này? Chưa kể từ trước đến nay trong lòng ta chỉ có mình nàng, không thể chứa thêm ai khác, sau khi vào cửa nàng đã bỏ ra bao nhiêu công sức? Cha nương luôn luôn khen nàng hiếu tâm hiền huệ hiểu rõ lý lẽ, sao lại không phải là hiền thê? Ta đã nói rồi, nàng chỉ là đầu thai thành nữ nhi gia mà thôi, thế đạo này đối với nữ nhi hà khắc, nếu là nhi lang, chắc chắn sẽ không thua kém ai. Nương tử của ta rất thông minh, nếu không làm sao có thể sinh ra một bé con quỷ tinh linh như Nghiên Mực? ”

Vệ Thành nói xong còn cười một tiếng: "Ta không muốn nạp thiếp, nhà chúng ta cũng sẽ không có truyền thống nuôi thiếp trong nhà. Ta thì nghĩ là cứ thuận theo tự nhiên đi, mang thai thì sinh ra, không mang thai thì thôi, một Nghiên Mực cũng đủ để ta quan tâm, nhưng lại không để ý đến lập trường của nàng, khiến nàng lo lắng mệt mỏi là lỗi của ta. ”

Nghe chàng nói những lời này, Khương Mật nóng nảy: "Các quan thái thái khác đều có xuất thân đàng hoàng, thiếp chỉ là một thôn nữ, thiếp sợ vì mình mà chàng bị người ta nhạo báng. ”

"Ai chế giễu ta? Ta đúng là một người xuất thân từ nông thôn, lúc thành thân còn chưa phải là cả tú tài, là ta cưới đúng phu nhân, phu nhân vượng ta, chúng ta mới có ngày hôm nay. Nếu không có nàng, có lẽ ta vẫn còn ở nông thôn chán nản mất ý chí? ”

"Ta chỉ dám cam đoan cho bản thân mình, ta sẽ toàn tâm toàn ý sống với nàng, không có ý nghĩ gì khác. Nhưng nếu sau này thật sự có ngày ta thăng quan tiến chức, xung quanh chúng ta có người muốn gây sự, nàng cứ bày ra uy phong, còn có thể nói cho nương biết, nếu ai dám nạp thiếp cho ta, thì sau này mơ thấy chuyện gì dù là thiên tai đại họa nhà tan cửa nát cũng không nói, một chữ cũng không nói, ta cam đoan nương có thể cầm chổi quét ra ngoài tất cả những người có ý định, mặc kệ là ai. ”

Khương Mật đưa tay muốn che miệng chàng: "Cái gì chàng cũng dám nói, chàng đang dạy thiếp cách để thành ác phụ đấy à? ”

Vệ Thành hôn lên lòng bàn tay nàng, tránh ra vô tội nói: "Ta đang dạy nàng bảo vệ tình cảm chân thành của chúng ta. Mật nương rõ ràng là nàng chiếm hết thượng phong, ai cũng phải xem sắc mặt của nàng, còn sợ cái gì?”