Chương 168: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Có người ở nhà than trách, có người nổi điên muốn dở thủ đoạn, động tay động chân vào mấy người được hoàng thượng chọn để họ không thể đi thi, chỉ cần không thi sẽ không được chọn, đến lúc đó chỉ có thể lựa chọn trong số bọn họ. May mắn, người nhà bọn họ vẫn còn lý trí, ngăn cản không cho ra tay, mắng xối đầu tử tôn vẫn còn đang không muốn tiếp nhận hiện thực.

Nói hoàng thượng đã cảnh cáo ngươi một lần, ngươi còn không xem ra gid, vẫn muốn đối nghịch với hắn? ngươi thật sự nghĩ rằng mình có thể làm không chút sơ sót? Nếu thật sự xảy ra chuyện trùng hợp như vậy, những người hoàng thượng chọn cùng một lúc bị bệnh không thể đi thi, chẳng lẽ lại không tra? Tra ra xem ai thoát thân được.

"Ta không phục! Mấy khảo hạch nội viện ta đều xếp ở năm vị trí đầu, đi lễ vật là vì thấy người khác đều đi, sợ bị đánh rớt, muốn cầu công bằng. Kết quả còn chưa thi đã nói ta không được, là bởi vì làm người bất chính không thanh bạch. Rõ ràng là bọn họ, ta bị bắt. Người ta tìm quan hệ, ta không tìm, tại sao ta lại phải chịu thiệt thòi? ”

Cả nhà khuyên hắn, không còn cách nào khác, cứ nhận mệnh đi, ra địa phương làm quan vài năm rồi sẽ nghĩ biện pháp điều về, không cần quá bi quan.

Cho dù đã khuyên hết lời, bản thân hắn vẫn nghĩ không ra, còn nói hoàng thượng vì loại lý do buồn cười này mà coi trọng Vệ Thành bọn họ, bọn họ có thật sự là không muốn tặng lễ? Có mà là một nghèo hai trắng đưa không nổi.

"Mọi thứ đã vậy, có nói những điều này có ích lợi gì? Không ích gì đâu. Chuyện hoàng thượng đã định sẽ không thể sửa, coi như ta cầu xin ngươi, đừng náo loạn nữa, thành thật ra ngoài làm vài năm, kiên định một chút, trong nhà sẽ nghĩ biện pháp điều ngươi về. ”

"Ta xếp hạng đầu, ta trong sạch đi thi cũng có thể ở lại, dựa vào cái gì bắt ta ra ngoài?"

Cha hắn tức giận đến mức không nói nên lời. Trên quan trường rất nhiều chuyện đều phải dựa vào vận khí, vận khí kém thì xui xẻo, mặc kệ vì lý do gì thì vẫn là người đã đi lễ, bị cấp trên bắt được chỉ có thể nhận, lại đòi khảo nghiệm sự nhẫn nại của hoàng thượng? Thời gian này hoàng thượng vốn đnag không thoải mái, ngươi lại tự chê mệnh mình quá dài?

Dưới tình huống Vệ Thành hoàn toàn không biết, chàng đã được định.

Sau khi đó ở thứ thường quán, Vệ Thành thu hoạch được một giỏ địch ý, cũng may ai nấy kiêng kỵ Càn Nguyên Đế, sợ hoàng đế vẫn phái người nhìn chằm chằm Hàn Lâm viện, nên không dám ra tay trút giận. Cứ như vậy, một đám thứ thường nghênh đón kỳ khảo hạch tán quán vào tháng sáu, kết quả lần này có thể nói là bất ngờ nhất trong mấy kỳ gần đây. Những người xuất thân thế gia đều bị phái ra ngoài, ở lại đều là những người xuất thân bình thường, kiên định cần cù.

Ví dụ như Vệ Thành, sau hai năm học tập dưới danh nghãi thứ thường, chàng được điểm làm chính thất phẩm Hàn Lâm viện biên tu vào mùa thu năm Càn Nguyên thứ mười một, chấm dứt giai đoạn học tập thuần túy không phải làm gì ở Thứ Thường quán, bắt đầu làm việc cho triều đình.

Tuy rằng biên tu chẳng qua chỉ là một tiểu quan xếp hàng thấp nhất trong Hàn Lâm viện, đè trên đầu còn có tu soạn, biên soạn, thị giảng, thị đọc vân vân, nhưng chàng đã được lưu lại, sau này không cần phải lo lắng thi không tốt bị đuổi, có thể vừa học vừa làm việc, cố gắng leo lên trên từng chút một.

Vệ Thành mang tin tức tốt về nhà, Vệ phụ, Ngô thị kể cả Khương Mật đều vô cùng cao hứng.

Ngô bà tử, hỏi: "Lúc trước là thứ cát sĩ, triều đình chỉ phát lương thực, không có tiền bạc, hiện tại thì sao? ”

"Hàn Lâm viện biên tu là quan thất phẩm, có bổng lộc có lương thực, nghe nói một năm khoảng bốn năm mươi lượng, cụ thể lĩnh bao nhiêu con không rõ lắm, tóm lại so với hồi trước chỉ có nhiều hơn chứ không thể kém."

Ngô bà tử cười nhếch miệng: "Được rồi, tốt, cuộc sống của chúng ta cũng coi như càng ngày càng hồng. ”

Nghiên Mực được Vệ phụ bế ra chỗ góc sân nuôi chó thì thầm, chó con nằm sấp ở đó cũng lười để ý tới hắn, hắn lẩm bẩm mấy khắc đồng hồ mới đi qua.

Khương Mật là tự mình nuôi con trai mới biết được đứa nhỏ ở tuổi này hoạt bát cỡ nào. Chỉ cần phản ứng với hắn, hắn có có thể lẽo đẽo theo đuôi hỏi tại sao nửa ngày còn nếu không ai để ý tới hắn, thì lại ngồi một xó lẩm bẩm, cũng là nửa ngày. Mấy người lớn trong nhà đều không thể hiểu được cái đầu nhỏ kia đang suy nghĩ gì, thấy cho con trông nhà hộ viện cũng bị hắn đến làm phiền, Khương Mật bế người lên, lau mặt lau lưng rửa tay cho hắn.

Rửa sạch xong thì Vệ Thành về đến nhà, Khương Mật nghe tin tức chàng mang về, cũng ở trong lòng nói một câu thật tốt.

"Có thể ở lại Hàn Lâm viện phải giỏi cỡ nào? Đối với người một nhà chúng ta, tướng công thật sự quá khó khăn.”

Khương Mật cùng mẹ chồng thương lượng nói buổi tối làm mộ mt bàn thức ăn ngon, chúc mừng một chút.

Ngô thị quả thật đã nghĩ đến.

Lúc mẹ chồng nàng dâu bận rộn trong bếp, bà còn lặng lẽ nói với Khương Mật, Nghiên Mực đã hơn ba tuổi, tuy rằng vẫn còn nghịch ngợm, nhưng ít nhất có thể nghe hiểu, bình thường không cần trông coi kĩ, hỏi nàng có nên mang thai thêm một đứa nữa không?

"Phải xem duyên phận nương à, không phải muốn là có thể có."

"Mấy năm trước nương đã nói rồi, loại chuyện này hai đứa nên để ý một chút, nếu mỗi ngày đều thân thiết thì không thể không có. T- không tin đâu.”

Cho dù Khương Mật đã sinh một đứa, vẫn bị Ngô thị nói đến không chịu nổi.

Ngô thị thấy nàng trầm mặc cắt rau, thúc giục nói: "Con có nghe thấy không? Lúc trước Tam Lang vội vàng học thì không sao, bây giờ đã làm quan rồi, không cần khẩn trương như thế nữa, con cứ chủ động một chút, thân thiết với hắn thêm mấy lần. Đàn ông giống nhau cả ý mà, ngoài miệng nói nói không muốn, con cởi áo ra mà xem, sao có thế nhịn được. Sớm sinh thêm một đứa nữa, con trai hay con gái đều tốt, huynh đệ tỷ muội dựa lẫn nhau, có một mình, gặp chuyện cũng không biết tìm ai thương lượng. ”

Trong bếp Khương Mật bị Ngô thị nói một trận, đến tận lúc bưng đồ ăn lên bàn, mặt nàng vẫn chưa hết đỏ. Vệ Thành thấy hai gò má nàng đỏ rực, còn tưởng là bị hấp hơi nóng trong bếp, bảo nàng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, lấy trà thảo dược cho nàng uống nói "Sau này đã có bổng lộc, Mật nương nàng có muốn mời một bà tử đến giúp đỡ hay không, nàng và nương không cần phải làm những công việc nặng nhọc thế này nữa. ”

Khương Mật có chút kinh ngạc: "Mời người? Có đắt không? ”

Thế đạo này thứ không đáng giá nhất chính là nhân lực, dù có làm việc nặng nhọc cũng chỉ kiếm được vài đồng tiền, mời bà tử giúp nấu cơm giặt quần áo đúng là không tốn bao nhiêu. Vệ Thành nói nếu chỉ mời một người đến làm chút công việc nặng nhọc thì vẫn được, Khương Mật bỏ chén trà xuống, không đồng ý.

"Có tiền thì tích góp lại, sau này mua một căn nhà lớn hơn không tốt à? Tại sao lại phải chi vào những chỗ như vậy?” Khương Mật nói xong còn liếc mắt nhìn Vệ Thành một cái, "Nam nhân các chàng lúc nào cũng phung phí như thế, bên này một chút, bên kia một chút, đến lúc có việc khẩn cấp thì biết lấy tiền ở đâu? Tướng công, thiếp biết chàng muốn thiếp và nương được nhàn nhã nhưng chúng ta ấy mà, có việc làm mới thoải mái, không chịu được cảnh cả ngày ăn không ngồi rồi.”

Ngô thị đang dắt Nghiên Mực vào nhà, nghe thấy vậy, hỏi bọn họ đang nói gì?

Khương Mật kể lại cho mẹ chồng nghe ý định của Vệ Thành với ý nghĩ của mình, trong chuyện này, Ngô thị tuyệt đối ủng hộ con dâu, ở kinh thành làm gì cũng phải bỏ tiền, với cả hiện tại thật sự không có nhiều việc, rảnh rỗi hơn nhiều so với lúc còn ở nông thôn, Vệ phụ nhàn rỗi đến mực phải nuôi chó trông nhà. "Những điều này cũng không phải là quan trọng nhất, xuất thân của nhà ta quá thấp, bây giờ lại có cuộc sống tốt đẹp, khó mà biết được có ai ghen ghét hay không. Con nữa ... con được ở lại Hàn Lâm viện thì những người phải ra ngoài làm quan liệu có ai không ghen tức hay không? Cho người lạ ở trong nhà có yên tâm được không? Đừng để đến nỗi thuê người về lại để con dâu gặp ác mộng, đến lúc đó có chỉ có con đau lòng thôi nhé. ”

"Con đã quen với việc mơ thấy ác mộng rồi, không có gì đâu, nhưng mà trong nhà có người ngoài đúng là không được tự nhiên. Như bây giờ đã là rất tốt rồi, bình thường thiếp và nương đã phân chia rõ ràng, một người trông Nghiên Mực một người làm việc, xoay vòng rất tốt. ”