Không ngờ giữa đường nhảy ra một Càn Nguyên Đế xen ngang, hắn cầm bút đánh dấu một vài cái tên, làm cho danh ngạch vốn đã ít nay càng không còn nhiều.
Trong lòng mọi người ai nấy đều biết rõ có người lâm vào tình cảnh khó xử, thu trọng lễ nhưng lại không làm được việc.
Thử nghĩ xem, người có thể chuẩn bị trọng lễ, hơn nữa còn đường đường chính đưa tới trong lúc nhà ngươi mở tiệc, làm gì có ai xuất thân bình thường. Ban đầu nếu khéo léo từ chối, có lẽ người ta sẽ chỉ mắng một câu, quay đi tìm con đường khác. Đằng này, lễ đã nhận, nhưng lại kéo dài lâu như vậy, đã sắp đến ngày khảo hạch mà chuyện vẫn chưa thành, cho dù có trả lại toàn bộ trọng lễ đã nhận ngày đó, cũng đã đắc tội với người ta.
Cũng có người đến hỏi. Đều Là mấy nhà phú hộ, danh môn, ai nấy đều đòi hỏi, cho dù phát sinh biến cố, danh ngạch bị rút lại chỉ còn một vị trí, cũng phải lưu lại cho nhà ta. Lời nói ra không hẳn là mạnh mẽ bắt buộc, nhưng ý nghĩa thì là như vậy.
Ở lại Hàn Lâm viện là đường tắt, còn ra ngoài chẳng khác nào phải đi một vòng lớn, những người xuất thân tốt dòng dõi cao không cần ra ngoài kiếm tiền, làm gì có ai nguyện ý đi.
Cho nên, mọi chuyện trở nên khó giải quyết.
Trong nội bộ Hàn Lâm viện một lần nữa lại xảy ra tranh chấp đặc biệt dữ dội, đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng phải cướp được hai danh ngạch còn lại, thậm chí những đồng liêu bình thường quan hệ không tệ bây giờ cũng ầm ĩ đến mức sắp không thể nhìn mặt nhau. Có người nói, hay là đi can gián hoàng thượng, để hoàng thượng biết ba người hắn chọn cũng không phải là tốt nhất, đối với những người bị bọn họ cướp đi danh ngạch quá không công bằng, mời hoàng thượng suy nghĩ kỹ.
Người đưa ra cách này trong lòng cũng không chắc chắn, bọn họ nghĩ chuyện này có thể mang đến hai loại kết quả: hoặc là hoàng thượng nghe vào, đồng ý căn cứ vào thành tích khảo hạch tán quán để chọn người một cách công bằng. Hoặc là hoàng thượng kiên quyết giữ ý kiến của mình, chỉ sợ trộm gà không được còn mất nắm gạo.
"Dù sao cũng phải thử một lần, ta cũng muốn biết hoàng thượng dựa vào cái gì mà chọn ba người này."
"Vậy ai đi?"
"Đi cùng nhau? Có muốn trách phạt cũng không thể phạt tất cả mọi người được. ”
Nhiều người tụ lại một chỗ, lá gan lớn hơn không ít, thật sự tiến cung cầu kiến hoàng thượng, vẫn còn biết uyển chuyển khách khí, chỉ nói mình không hiểu vì sao lại chọn ba người này, muốn thỉnh hoàng thượng chỉ rõ. Từ xưa đến nay luôn căn cứ vào thành tích khảo hạch tán quán mà chọn người, nội bộ quyết định đối với những người khác không công bằng, Hàn Lâm viện là nơi thanh liêm, thật sự khó mà chấp nhận loại chuyện này.
Toàn là những người lăn lộn trên quan trường đã lâu, cho nên mở mắt nói dối cũng không chột dạ, tựa như lúc này, từng người từng người một hăng hái thể hiện, Càn Nguyên Đế tức giận nở nụ cười.
Hắn nhìn chằm chằm đám người trước mặt, một hồi lâu mới lấy ra một quyển tấu chương để bên cạnh, ném lên người dẫn đầu.
"Biết đây là cái gì không?"
"Thần không biết."
"Vậy thì nhặt lên xem một chút đi."
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rốt cục có người khom lưng nhặt tấu chương lên mở ra, vừa nhìn rõ trên đó viết cái gì, trong lòng hoảng hốt, chân mềm nhũn quỳ xuống.
Càn Nguyên Đế đang ngồi sau ngự án đột nhiên đứng lên, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh mấy người này, từ trên cao nhìn xuống nói: "Các ngươi nói Hàn Lâm viện là nơi thanh liêm, nói phải công chính, phải dựa vào thành tích khảo hạch tán quán, đây là cái gọi là công chính? ...... Nói, đây có được gọi là công bằng không? Lúc trẫm chọn người đã nghĩ không biết có người bào da mặt dày đến hỏi hay không, kết quả thật đúng là có, lại còn là một đám, đến tốt, đến thật tốt. Các ngươi muốn biết trẫm dựa vào cái gì mà chọn ba người này, chỉ bằng bọn họ một thân làm người trong sạch, tự biết muốn ở lại Hàn Lâm viện phải dựa vào bản lĩnh, không sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu kia. Các ngươi muốn trẫm tin ba người này không được, những người thật sự xuất sắc là những người đi tặng lễ, thế nếu đã tốt như vậy, còn đi cửa sau làm gì? Tặng lễ vật làm gì? ”
Càn Nguyên Đế đứng ở đó chờ bọn họ giải thích.
Những người này sợ mất mật, mới đầu căn bản không có ai dám mở miệng, một lát sau mới có người nói đó là quà mừng sinh thần.
Vừa rồi hoàng đế còn chậm rãi nói từng câu từng chữ, nghe được câu biện giải này, hắn tức giận đi lên, hỏi ngươi chỉ là một Hàn Lâm học sĩ rốt cuộc có bao nhiêu thể diện? Thu lễ sinh thần còn nhiều hơn cả hoàng đế.
"Hoàng thượng bớt giận! Hoàng Thượng bớt giận.”
“Thần nhất thời hồ đồ!”
“Thần đáng chết!”
Mấy người run rẩy, không ngừng dập đầu nhận sai, nói sẽ trả lại lễ, nhất định sẽ chọn người công bằng, thỉnh hoàng thượng giơ cao đánh khẽ. Càn Nguyên Đế không thể trực tiếp thanh tẩy Hàn Lâm viện, cho nên hắn lớn tiếng cảnh cáo một phen, nói nếu còn lần sau tuyệt đối sẽ không bỏ qua, phạt bọn hon về nhà đóng cửa hối lỗi nửa tháng, phạt bổng lộc một năm, chuyện này mới tính là xong xuôi.
Muốn những người này trả lại lễ giống như đòi mạng bọn họ, vừa đau lòng vừa sợ đắc tội người khác.
Sau khi bị hoàng đế cho một trận, không một ai còn hơi sức đâu mà để ý nhiều như vậy, trả lại hết những lễ đã thu, còn bảo đều tại các ngươi, hại chết ta.
Chuyện trong cung muốn truyền ra cũng cần có thời gian, bấy giờ những người tặng lễ còn chưa biết chuyện trong ngự thư phòng, bọn họ vừa đau đầu vừa không hiểu. Sau một ngày rưỡi, tin tức được truyền ra, những người xuất thân cao trong Thứ Thường quán ngẩn người.
Chuyện tặng lễ trên quan trường không phải là chuyện bình thường hay sao? Trước đây, mỗi lần đều làm vậy, là quy định ngầm, sao lần này lại bị điều tra?
Hoàng thượng chôn tai mắt ở chỗ nào?
Sao hắn có thể điều tra rõ ràng như vậy? Ai tặng lễ, ai nhận lễ đều biết.
Đây cũng không phải là điều quan trọng nhất, hiện tại mấy vị hàn lâm học sĩ vì tự cứu mình, có ý định đẩy toàn bộ những người tặng lễ ra ngoài, trong đó có vài người học vấn xuất sắc, cho dù không đi lễ cũng có cơ hội cao, chỉ là xuất thân từ nhà quan lại thế gia am hiểu đạo làm quan, tiêu tiền muốn mua một cái an tâm, không nghĩ tới chuyện lật thuyền trong mương?
Học vấn tốt, mà vì tặng lễ, còn chưa thi đã bị đánh rớt.
Không cam lòng, sao có thể cam lòng?