Chương 166: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Lần này Vệ Thành chuẩn bị đánh hắn.

“ Cha xấu đánh người! Bà nội cứu cứu! Cứu mạng!

Ngô thị nghe được động tĩnh đi theo, hỏi Vệ Thành: "Sao lại thế? ”

"Con bảo hắn đọc tam tự kinh một lần, hắn không chịu."

Nghiên Mực hừ một tiếng từ trong khoang mũi, nói không có cái gì mà đắc ý, tam tự kinh đã học một năm, kẻ ngốc cũng có thể đọc được, người muốn thi trạng nguyên sao có thể không thuộc?

Vệ Thành càng muốn đánh vào mông hắn, Ngô bà tử liếc mắt nhìn, nói: "Hắn cố ý đối nghịch với con, sao còn nhìn không ra? Con bảo Mật nương thu don nhĩ phòng, đợi hắn tròn ba tuổi thì chuyển vào ở một mình, hắn mất hứng. ”

"Mất hứng cũng không thay đổi, đã lớn, nên học cách tự lập."

Nghiên Mực tràn đầy ghét bỏ nhìn cha, như muốn nói sao cha không nhìn lại mình đi? Cũng có mặt mũi để nói " Cha lớn, nên cha chuyển ra ngoài đi. Con ngủ với nương. ”

Vệ Thành hình như không nghe được nhi tử nói gì, quay đầu tìm Khương Mật, hỏi phòng kia nàng đã được bố trí xong chưa?

"Đã dọn xong, nhưng hiện tại chưa chuyển được, gần đây buổi tối còn lạnh, chờ ấm lên rồi nói sau..."

Khương Mật còn chưa dứt lời, Nghiên Mực đã chạy tới ôm lấy chân nàng, hắn ngẩng đầu đáng thương nói: "Nương! Nương, chúng ta không phải đã nói sẽ về phe con rồi hay sao, sao giờ nương lại đồng ý với ngườ khác? ”

"Không phải người khác, là cha con, nương đã nói bao nhiêu lần với con rồi, “đừng đối nghịch với phụ thân, chúng ta có thể ở kinh thành, có cơm ăn, có xiêm y mặc đều là nhờ bản lĩnh của cha, được cha con nâng đỡ."

"Con cũng thế, sau này sẽ để nương ở nhà lớn.”

Khương Mật ngồi xổm xuống nhìn hắn cười tủm tỉm, nói: "Vậy nương chờ được hưởng phúc của Nghiên Mực. ”

"Vậy con có thể ngủ với nương không?"

"Sau này Nghiên Mực có tiền đồ sẽ nghe Nghiên Mực, hiện tại phải nghe cha con."

Tiểu đậu đinh còn đang tràn đầy chờ mong, vừa nghe thấy nương nói thì nhăn mặt, hắn xoay người đến dưới mái hiên, đặt mông ngồi ở ngưỡng cửa, nâng mặt buồn bực. Người trong nhà đã quen với tên dở hơi này, cách hai ngày hắn lại dở chứng, không cần dỗ dành, chỉ một lúc sau người sẽ lại hoạt bát sáng sủa như thường. Xem hắn diễn nhiều như vậy, Khương Mật cảm khái, nói lúc trước khi lên kinh Nghiên Mực mới lớn một chút, cái gì cũng không hiểu, xoay người đã có thể chạy có thể nhảy còn có thể chống lưng cãi nhau với cha.

"Năm Nghiên Mực sinh ra, Mao Đản đi thôn học vỡ lòng, tính ra bây giờ hắn đã chín tuổi? Thời gian trôi qua thật nhanh, lúc thiếp gả tới đây hình như Mao Đản mới bốn tuổi." Khương Mật đột nhiên nhớ tới chuyện này, cân nhắc không biết hai năm nay Mao Đản và Hổ Oa đã thay đổi thế nào, hiện tại còn đang học ở thôn? Hay là đã vào trấn?

Đang nghĩ ngợi, Nghiên Mực đột nhiên chen vào, hỏi: "Mao Đản là ai?"”

Bởi vì hai năm nay mọi người tương đối ít nhắc tới chuyện quê nhà, Nghiên Mực không biết cũng không lạ, Khương Mật vẫy tay bảo hắn tới, ôm hắn nói: "Mao Đản là hài tử nhà đại ca.”

"Nhà đại ca?"

" Là đại ca của cha con, con gọi là đại bá, hài tử nhà đại bá, lớn hơn Nghiên Mực mấy tuổi, nên gọi đường huynh."

"Đường huynh tên là Mao Đản? Quả trứng có lông? "Nghiên Mực bình phẩm, trên mặt viết hai chữ khó ăn.

Khương Mật trừng mắt nhìn hắn một cái: "Mao Đản cũng như Nghiên Mực là nhũ danh, tên thật của hắn là Vệ Đại Thuận. ”

Nghiên Mực không phục, chứng minh Mao Đản và Nghiên Mực không giống nhau, vừa nghe Mao Đản đã thấy ngốc, Nghiên Mực mới thông minh. Hắn chứng minh cả nửa ngày, cũng không nhận được sự khẳng định, từ bỏ rối rắm này, hỏi: "Vậy tại sao con chưa nhìn thấy đường huynh bao giờ?”

"Bởi vì Mao Đản cùng cha mẹ hắn đều ở quê nhà, sau này nếu Mao Đản có tiền đồ, thi đậu cử nhân, đến kinh thành thi hội thì Nghiên Mực có thể nhìn thấy hắn."

"Ồ..."

"Ồ cái gì?"

"Không có gì, hắn thi không được cũng không có gì, con cũng không phải là rất muốn gặp hắn."

Nghiên Mực chen vào, đề tài đột nhiên buồn cười, Khương Mật vừa tức giận vừa buồn cười, Ngô bà tử ngồi bên cạnh đột nhiên nghĩ đến chuyện năm nay sẽ khai khoa cử, đầu năm sau chẳng phải lại có thi hội thi đình sao? Đến lúc đó thí sinh ở quê nhà có thể lên kinh, không biết có mang theo phong thư nhà hay không.

Vệ phụ cân nhắc nửa ngày, nói: "Năm nay vẫn có khoa cử mà, hoàng thượng lại nói muốn khai ân khoa? Ý là sao? ”

"Có nghĩa là sáp nhập tiến hành, gọi là n Chính Song Khoa."

"Vậy có gì khác với khoa cử bình thường?"

"Cha hỏi con như vậy con cũng không rõ lắm, từ khi con vỡ lòng đến nay, đây là lần đầu tiên khai ân khoa, hoàng thượng muốn tích phúc cho thái tử." Vệ Thành ngoài miệng nói như vậy, trong lòng thật ra vẫn có chút nghi hoặc, tuy rằng nói thân phận đích trưởng tử của trung cũng đúng là có khác biệt, nhưng vẫn còn là trẻ sơ sinh đá sắc phong Thái tử, vừa khai ân khoa vừa đại xá thiên hạ, không phải là làm cho người ta đỏ mắt hay sao? Lúc trước Vệ Thành chỉ được một bộ văn phòng tứ bảo đã thiếu chút nữa bị người ta hãm hại, nâng thái tử lên cao như vậy có thật sự là chuyện tốt không?

Vệ Thành không biết, Càn Nguyên Đế vốn không muốn lập trữ sớm như vậy, thánh chỉ kia là đảng quốc trượng bức, là hoàng hậu cầu.

Quan phía dưới và dân chúng không hề biết, từ khi trung cung có thai, đế hậu đã sinh ra khoảng cách, sau khi Hưng Khánh thái tử sinh ra, nói phu thê ly tâm cũng không quá đáng. Hoàng đế thường đi Khôn Ninh cung thăm Thái tử, nhưng đã rất lâu không qua đêm với hoàng hậu.

Lập thái tử, khai ân khoa, phát điển, đại xá thiên hạ.

Năm Càn Nguyên thứ mười một, từ đầu xuân không khí đã vô cùng vui vẻ, thiên hạ dính ánh sáng của thái tử, bốn biển đều ca tụng công đức. Trong Hàn Lâm viện, chưởng viện học sĩ tuyên bố, nhận ân điển của Hoàng Thượng lần này tán quán sớm, khảo hạch vào tháng sáu, nói cách khác còn chưa tới bốn tháng để học tập. Vốn tưởng rằng còn phải ở lại hơn một năm, đột nhiên biến thành bốn tháng, mọi người đều khẩn trương hẳn lên, người nào trước đó lười biếng thì bây giờ chỉ biết ôm chân Phật, có người còn vừa ôm chân Phật vừa lôi kéo quan hệ.

Tháng ba có hai vị thị đọc học sĩ làm tiệc rượu ở nhà, người mang tranh chữ cổ qua thiếu chút nữa đã tháo luôn cánh cửa nhà họ.

Tháng năm, sinh thần mẫu thân chưởng viện học sĩ, trận chiến càng khốc liệt.

Hoàng đế sau khi nghe nói, tìm đến tâm phúc, không nói thêm gì, chỉ ném qua một quyển tấu chương, là danh sách thứ cát sĩ thi lần này, hoàng thượng lấy bút son vẽ ba vòng tròn màu đỏ trên một hàng tên, hỏi hắn có hiểu không?

"Hiểu rồi, thần hiểu."

"Biết làm thế nào chưa?"

"Thỉnh hoàng thượng yên tâm."

Trong thứ thường quán thật sự không nhiều người có thể lưu lại, đại đa số phải bắt đầu từ làm quan ở địa phương. Tất nhiên là ai cũng muốn ở lại, quan lộ thuận lợi hơn, cho nên tặng lễ cũng là vì thế. Vốn dĩ mấy vị Hàn Lâm quan có thể tự làm chủ đã định ra vài người, cái gọi là sát hạch tán quán mà mấy người Vệ Thành coi trọng thật ra là chỉ làm qua loa cho có, loại người không có xuất thân không có bối cảnh như bọn họ, có bản lĩnh cũng khó mà được lưu lại.