Chương 165: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Vết bỏng trên ngón trỏ tay phải không quá hai ngày đã khỏi, dưới sự quản giáo của Khương Mật, Nghiên Mực không nói những lời kỳ quái kia nữa, về phía Hàn Lâm viện, có nhiều bàn tán sau sự kiện lần này, nhiều ngày liên tục có người nói, thậm chí còn có người lén hỏi Vệ Thành, có cừu oán gì với đối phương không ? Vệ Thành nói không có, chàng không muốn nói nhiều, vì không có nhiều thông tin, cho nên sau khi lên men thì từ từ bình ổn lại, nửa tháng sau hoàn toàn yên bình.

Tháng sáu, kinh thành nóng hơn một chút, nơi này khô ráo hơn quê nhà, mùa hè rất nắng. Thời gian này Khương Mật đặc biệt chú ý Nghiên Mực, ít nhất là hai canh giờ buổi trưa không cho hắn ra ngoài, còn lại thì không quản hắn.

Ngô bà tử hoài niệm rơm rạ khô ở quê nhà, bọn họ lấy rơm rạ trải giường, còn làm chiếu, ở trong thành những thứ này đều phải mua, Ngô bà tử bỏ tiền mua hai cái chiếu tre làm mát trải lên giường, buổi tối mới dễ ngủ.

Sau khi tròn hai tuổi, Nghiên Mực không còn mập nữa, nhưng vẫn rắn chắc hơn đứa nhỏ nhà khác, lại có dấu hiệu cao lên, mỗi ngày hắn vẫn ăn không ít nhưng chạy nhảy nhiều nên gầy hơn. Khương Mật thu những biến hóa của hắn vào trong mắt, cảm thấy mình đang chứng kiến quá trình gà con lột xác thành gà trống, có lần nàng không nhịn được ghé vào tai Vệ Thành, lẩm bẩm nói ra, Vệ Thành cũng quá đáng, viết một bài, gọi là "Chuyện nuôi gà".

Trình độ văn hóa của Khương Mật còn dừng lại ở cấp độ Tam Bách Thiên, không biết mấy chữ, nàng vốn không hiểu, kết quả Vệ Thành thiếu đánh, cầm "Chuyện nuôi gà" đọc lên một lần, đọc xong thiếu chút nữa không vào được cửa đông sương phòng.

Trong kỳ sát hạch nội viện tháng sáu, Vệ Thành lại đạt được thành tích không tồi, lần xếp hạng này Càn Nguyên Đế lại không để ý tới, gần một tháng nay, trọng tâm chú ý trong kinh chính là chuyện cung đình tuyển tú. Với số lượng hậu phi bây giờ, xem ra hoàng đế sẽ có khá nhiều phiền não, hắn hận không thể nhét toàn bộ tú nữ mới tấn cho tông thất, nhưng lại không dám.

Mỗi người, nếu không phải là đích tôn nữ của Thái phó, thì lại là cháu gái ruột của Lễ bộ thượng thư, còn có tiểu thư phủ quốc công, rồi tiểu thư phủ Phụng quốc tướng quân... Hoàng đế đương nhiên biết hậu cung mà có nhiều nữ nhân thì không yên bình, nhưng hắn làm sao dám tùy tiện chỉ hôn những tú nữ này cho tông thất? Chỉ có thể ném vào hậu cung.

Đột nhiên có nhiều người xuất thân cao vào, sự cân bằng vốn có của hậu cung bị phá vỡ, ban đầu chỉ là sóng ngầm cuồn cuộn, đến bây giờ thì cả mặt ngoài cũng không hoà hoãn nữa. Những phi tần vào cung trước thì sốt ruột, muốn có hoàng tử. Người mới vào cung lại gấp gáp nghĩ đủ mọi cách tranh sủng.

Càn Nguyên Đế lật thẻ bài một thời gian, cho nhà mẹ đẻ chư vị phi tần đủ mặt mũi, chuẩn bị thu tâm quay lại triều đình. Lúc này trong cung lại truyền ra tin vui lớn, Trung Cung có thai. Thái y bắt mạch là mang thai khoảng ba tháng, hoàng hậu gạt đi muốn chờ thai này ổn định một chút rồi nói sau, bị Ngu quý phi lộ ra. Trung cung có thai là chuyện vui lớn, cả nhà mẹ đẻ hoàng hậu và Càn Nguyên đế đều vô cùng cao hứng, Càn Nguyên Đế cho rằng hoàng hậu nên cẩn thận dưỡng thai, sự vụ trong cung có thể tạm thời phân chia cho các vị phi tần địa vị cao, để họ giám sát lẫn nhau, nàng liền an tâm chăm sóc hài tử trong bụng, bớt lo lắng một chút. Hoàng hậu không chịu buông, nàng không tín nhiệm các phi tần, cảm thấy sẽ có người muốn hại nàng. Hoàng đế nghĩ nếu phân chia quyền lực thì có thể đạt được mục đích kiềm chế, ai nắm quyền thì người đó chịu trách nhiệm, xảy ra bất cứ vấn đề gì sẽ có trọng phạt, những người có ý đồ xấu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ngược lại nếu cứ khư khư nắm chặt quyền lực trong tay mình, vừa mệt mỏi, vừa để người ta có cơ hội xuống tay. Hoàng đế nói như vậy, nhưng hoàng hậu không nghe. Người nhà mẹ đẻ khuyên nhủ hoàng hậu phân rõ nặng nhẹ, bình an sinh hạ long tử mới là việc quan trọng, đến bây giờ mà còn nắm chặt đại quyền hậu cung sẽ tổn hại thanh danh, hơn nữa chỉ quản lý một phủ đã rất vất vả, đừng nói là toàn bộ lục cung, không thể nhọc tâm. Nhưng cũng không khuyên được hoàng hậu, lời người khác nói đều có đạo lý, hoàng hậu là không dám, nàng thấy mình quản chuyện lớn nhỏ trong cung mới có thể an tâm, có vẻ như hết thảy mọi chuyện đều nắm trong tay. Đế hậu coi như là đôi phu thê trẻ, không thể gọi là có chân tình, xưa nay vẫn tôn trọng lẫn nhau, bây giờ lại sinh ra khoảng cách. Hoàng đế cho rằng hoàng hậu chỉ tốn công mà không có kết quả, mình hết lòng khuyên nhủ nàng lại không nghe, khiến hoàng đế mất mặt. Hoàng hậu lại cảm thấy Càn Nguyên Đế không phải thật sự thương hài nhi trong bụng nàng, nàng cảm thấy lạnh tâm... Sau khi truyền ra tin vui, trong cung không cao hứng được lâu, bầu không khí vô cùng cổ quái. Càn Nguyên Đế trong lòng phiền muộn, ai hầu hạ cũng lo lắng đề phòng, Hàn Lâm viện lại một lần nữa bị ảnh hưởng. Vệ Thành đã quen, từ xưa gần vua như gần cọp, làm cận thần thiên tử có thể diện lớn, nguy cơ cũng nhiều. Lúc này, Vệ Thành chưa thể tưởng tượng được chuyện hoàng hậu mang thai còn mang phúc trạch đến cho bọn họ, cho đến khi qua năm mới, tháng một năm Càn Nguyên thứ mười một, hoàng hậu trải qua đủ loại gian nguy rốt cục hạ sinh một nhi tử ở Khôn Ninh cung, đứng thứ hai, mới đầu được xưng là nhị điện hạ, khi hắn đầy tháng Càn Nguyên Đế ban thánh chỉ chiêu cáo cả nước, sắc phong nhị hoàng tử thành Hưng Khánh thái tử, cũng ban ra rất nhiều ân điển, khai ân khoa, đại xá thiên hạ.

Đạo thánh chỉ này ảnh hưởng trực tiếp đến thứ thường quán Hàn Lâm viện, bởi vì Hoàng Thượng ban ân điển, những thứ cát sĩ đang học tập không cần tiếp tục nữa, chưởng viện học sĩ đã sắp xếp chuyện khảo hạch, chờ có thành tích sẽ biết được ai được đề bạt ai phải ra ngoài. Nghĩ đến chuyện này, đám người Tằng Thúc Học, Lưu Dần mừng rỡ vạn phần, bớt được một năm, người mà bọn họ đang ca tụng vẫn là một thái tử gia còn đang bú sữa .

Vệ Thành lại không cao hứng, lúc tin tức truyền ra, chàng vẫn bình tĩnh, về nhà liền thở dài. Mọi người hỏi tại sao chàng lại lo lắng? Chàng nói ân điển này của Hoàng Thượng cũng cắt bớt thời gian học tập của thứ cát sĩ, nếu có thêm một năm chàng cảm thấy mình có thể thi tốt hơn, bây giờ phải thi, kết quả thật khó nói. Ngô bà tử không hiểu rõ, nhưng thấy nhi tử thật tâm thật ý lo lắng, cũng đổ mồ hôi. Khương Mật suy nghĩ thông thoáng một chút, nói chỉ cần cố gắng hết sức là tốt rồi, nhiều chuyện đều có số “Sớm một năm không nhất định là không được, thêm một năm cũng chưa chắc là tốt hơn bây giờ, tướng công cũng đã nói, phàm là thi cử luôn phải mang theo chút vận khí, đừng nghĩ quá nhiều. Gần đây nên chú ý cẩn thận nhiều hơn, mỗi lần trước khi thi sẽ xảy ra chút chuyện, không biết bây giờ cái gì sẽ tới. ” "Đúng đúng đúng, ta đồng ý với con dâu, Tam Lang nên cẩn thận một chút." Càn Nguyên Đế ban thánh chỉ vào tháng hai năm thứ mười một, Nghiên Mực sắp ba tuổi, so với lúc hai tuổi nghịch ngợm hơn, còn có suy nghĩ của bản thân, là mấy cái chuyện không có thực, vấn đề gì cũng có thể hỏi ra, lúc nào cũng cảm thấy mình đúng, người khác sai, không nghe lời. Trong nhà này người duy nhất có thể trấn trụ được hắn chỉ có Khương Mật, nương giảng đạo lý với hắn hắn còn chịu nghe, nếu là ông bà nội, hắn chỉ cần ôm ôm làm nũng, thế là hai người lập tức mềm lòng thỏa hiệp, còn vào ngày nghỉ tuần, Vệ Thành ở nhà, hai cha con cứ ở chung là có chuyện cười. Vệ Thành bảo hắn đọc bài một chút. “Không.” Vệ Thành bảo hắn nghe lời. “ Không nghe.” Vệ Thành nói con không đúng.

“ Cha mới không đúng.”

Vệ Thành quay ra cầu xin nương tử.

Ngoại trừ tìm cứu binh thì chàng còn có thể làm gì nữa?