Chương 164: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Vệ Thành nhìn toàn bộ, vẫn không hiểu: "Là lúc ra ngoài gặp chuyện? Hay là ai chọc nương không thoải mái? ”

" Con đó."

"Ta ?."

"Nếu không thì ai? Nếu mà ta đi chợ bị chọc cho tức giận sao có thể nhịn đến khi về nhà phát tác, ta mắng hắn ngay trên đường luôn.”

Vệ Thành bất đắc dĩ, hỏi Khương Mật: "Là chuyện kia? ”

Khương Mật gật đầu: "Thiếp sợ chàng phòng được một không phòng được hai, lúc làm cơm trong bếp có chút lo lắng. không chú ý chạm vào tai nồi sắt nên bị bỏng. Thiếp muốn giấu diếm, nhưng bị nương nhìn ra vấn đề, thiếp không giấu được cũng không muốn nương cứ đoán mò, nên mới nói, sau đó thì chàng đã biết..."

Nghe Khương Mật nói, Vệ Thành nào còn để ý đến chuyện gì khác, lực chú ý của chàng đều bị ngón tay bỏng của nàng hấp dẫn, hỏi: "Tay thế nào? Nàng đã bôi thuốc chưa? ”

"Thiếp ngâm nước lạnh rồi, không sao đâu."

"Đưa ra cho ta xem một chút."

Khương Mật l vươn tay không bị thương ra, cho hắn xem ngón trỏ: "Chàng nhìn đi, không có việc gì"

"Đưa tay phải cho ta xem."

Khương Mật chột dạ một chút, mới đưa tay phải ra, mu bàn tay đang hướng lên trên, Vệ Thành lật qua nhìn, ngón trỏ đỏ bừng. Vệ Thành không đồng ý liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ta đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ về. ”

"Lúc trước học nấu ăn cũng thường bị, hai ngày là khỏi không cần bôi thuốc đâu, chàng đừng đi."

Vệ Thành kiên trì muốn đi, nói không riêng gì nàng, trong nhà nên chuẩn bị thuốc mỡ bỏng, để sau này còn dùng. "Dù sao chỉ đi hai con hẻm là có hiệu thuốc, có lẽ còn chưa đóng cửa, ta đi mua xong rồi về."

Mỗi lần Vệ Thành kiên trì muốn làm cái gì, trong nhà ai cũng không cản được, Khương Mật nhìn chnagf bước nhanh ra khỏi sân, trong lòng m ngọt ngào, nhưng miệng cô cứng rắn, oán giận nói nam nhân nhà mình không biết tiết kiệm tiền.

Vệ Thành đi ra ngoài không lâu, hai khắc sau đã cầm thuốc mỡ bỏng về, cẩn thận bôi cho nương tử một lần, chàng cất thuốc mỡ đi, Nghiên Mực ôm tay nương, nhăn mặt hỏi vì sao phải bôi thối thối.

"Không phải thối, là thuốc mỡ."

"Nương bị bệnh?"

"Đầu ngón tay nương bị bệnh, phải bôi thuốc mới tốt, Nghiên Mực không có bệnh, đừng đụng vào nó."

Nghiên Mực cái hiểu cái không, đặc biệt đau lòng nhìn ngón tay Khương Mật, thấy hắn nhìn lo lắng như vậy, Khương Mật thu tay ra sau lưng, nói những lời khác để dời đi sự chú ý. Thoạt nhìn thì có vẻ như tiểu tử mập đã bị lôi kéo, nhưng chỉ một lát đã nhớ tới, hỏi đầu ngón tay bị bệnh của nương khi nào mới tốt? Có thể nhanh một chút được không? Bị bệnh thật khó chịu.

Ngô thị ngồi nhìn, nhịn không được muốn thổi phồng cháu trai, thật sự là hảo hài tử biết đau lòng người khác, từ nhỏ đã có hiếu tâm.

Thấy lực chú ý của Ngô thị và con dâu đều bị Nghiên Mực hấp dẫn, Vệ phụ nhắc nhở cơm chiều thì sao? Đến giờ ăn rồi. Ngô thị mới nhớ tới, muốn đi xào rau, nói cháo bà đã nấu xong m. Khương Mật còn định giao nhi tử cho Vệ Thành trông một lát, nàng muốn hỗ trợ, bị Ngô thị ngăn lại.

"Chỉ xào một món ăn thôi? Vừa bôi thuốc đừng lăn qua lộn lại làm gì?”

Mẹ chồng lên tiếng, Khương Mật không theo nữa, nàng ở bên nhìn Vệ Thành dạy dỗ nhi tử. Ăn cơm xong, chơi đùa với nhi tử một lát, dỗ dành con ngủ xong, Khương Mật mới đi tới thư phòng đối diện.

"Mật nương muốn hỏi ta chuyện bài văn?"

Khương Mật gật đầu: "Lúc ăn cơm nghe chàng nói đã giải quyết, trong lòng thiếp tò mò, muốn nghe cặn kẽ. ”

Vệ Thành dẫn nàng đến bên cạnh ngồi xuống, nói: "Mật nương bảo ta sớm đem văn chương nộp lên, ta nghĩ đây là biện pháp, nhưng chỉ có thể trị ngọn không thể trị gốc, lần này hắn không tìm được cơ hội xuống tay, thì sẽ có lần sau, bên cạnh có người đối với mình như hổ rình mồi, như có gì nghẹn ở cổ họng. Con người có ý định xấu, làm những điều xấu, nên bị phạt. Ta mới tương tựu kế, dẫn lão Hàn Lâm đến đúng lúc hắn đang làm chuyện xấu, bắt được người. ”

Những lời này nghe thì nhẹ nhàng, Khương Mật nghĩ thầm sợ là không hề dễ dàng chú nào.

Nàng không hỏi Vệ Thành đã sắp xếp như nào, chỉ hỏi kết quả, việc này xử lý thế nào?

"Lão Hàn Lâm không xử lý được, báo cáo cho chưởng viện học sĩ, chưởng viện học sĩ tức giận, nói nhân phẩm thấp kém như vậy làm ô uế nơi thanh quý này, muốn trục xuất người ra khỏi thứ thường quán, nhưng Trần học sĩ cầu tình, nói hai mươi năm khổ đọc không dễ dàng gì, thỉnh chưởng viện giơ cao đánh khẽ, mới bảo toàn được người. Nhưng mà hình phạt cũng tàn nhẫn, đình chỉ trợ cấp sinh hoạt, hơn nữa hai năm sau khảo hạch, không thể tiếp tực ở lại Hàn Lâm viện. ”

Bất kể là Khương Mật hay là người Vệ gia đều không đồng tình với hắn, nếu không bắt được người thì mình sẽ phải ăn quả đắng. Tội không nộp được văn chương lên không lớn, nhưng sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong lòng học sĩ đại nhân, ít nhiều sẽ có trở ngại.

Khương Mật hỏi chàng: "Là vì sai lầm trước kia? Hay đơn thuần là vì đỏ mắt? ”

Vệ Thành nói không biết, hai người cũng không quen biết, chỉ biết người nọ xuất thân cũng không tốt lắm, lúc quán tuyển được Trần học sĩ đề cử, xếp hạng trung cấp vào thứ thường quán. Bình thường cũng rất chăm chỉ, Vệ Thành nói trong lòng có chút suy đoán, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới người này.

“Chàng xuất thân không tốt, hắn cũng không tốt, chàng cần cù cố gắng, hắn cũng cố gắng, nhưng chỏ có tướng công chàng được Hoàng Thượng khen thưởng, có lẽ hắn nhất thời nghĩ không ra mới có sai lầm. Làm sai thì phải chịu phạt, Nghiên Mực có lỗi cũng sẽ bị thiếp đánh lòng bàn tay, không giáo huấn hắn, hắn không biết mình sai, về sau sẽ tái phạm. ”

Vệ Thành nghe nàng nói cứng rắn như vậy, nhưng lại chẳng thể gọi là đánh? Chỉ là bảo tiểu tử mập vươn tay, nhẹ nhàng vỗ hắn hai cái.

Có vậy thôi, mà Nghiên Mực còn ủy khuất, còn khóc.

"Ta không nghĩ nhiều đến vậy, ta nghĩ chưởng viện học sĩ xử phạt nặng, chắc là muốn cảnh tỉnh, sau này hẳn là sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa. Thử nghĩ xem, dù hai năm sau thành tích khảo hạch không tốt, nhưng vẫn có xuất thân Hàn Lâm viện để ra ngoài làm quan, nếu là bởi vì phạm sai lầm bị trục xuất, xuất thân không có còn có vết nhơ, mưu cầu chức quan sẽ không dễ dàng. ”

Còn hắn có được lưu lại, thì ánh mắt những người trong thứ thường quán nhìn hắn cũng thay đổi, khinh thường làm bạn với hắn, sợ thân thiết với hắn sẽ bị đâm sau lưng.

"Còn bài thì sao? Có bị hắn hủy không? ”

"Đã bị hủy, ta đã chép lại một phần để giao lên, cấp trên biết tình huống này của ta, không nói gì. Lão Hàn Lâm dẫn dắt ta nói việc này đã qua đừng để trong lòng, sau này nên làm cái gì thì làm, tâm tư dùng ở chính đạo, hắn nói mọi người trong thứ thường quán bây giờ giống nhau, nhưng qua ba năm bảy năm nữa sẽ khác, nhắc nhở ta thời khắc khắc khắc nhớ rõ mình muốn cái gì, chăm chỉ dụng công, đừng phí hoài tâm tư trong tranh đấu.”

Khương Mật nghe xong cảm thấy rất có đạo lý, lão Hàn Lâm dẫn dắt Vệ Thành không tệ, rất có trách nhiệm.