Trước khi nghe Khương Mật nói rõ, Vệ Thành không nghĩ tới trong Hàn Lâm viện cũng xảy ra loại chuyện xấu xa này, chàng suy nghĩ một chút, hỏi: "Nàng biết là ai không? ”
"Thiếp không biết tên, nhưng thấy người thì thiếp có thể nhận ra, miêu tả thế nào nhỉ, cảm giác bộ dáng rất bình thường không có gì đặc biệt." Những tiến sĩ được chọn vào Hàn Lâm viện không có ai là dưa vẹo táo nứt, rất nhiều người đọc sách có khí chất hoặc tướng mạo hơi giống nhau, làm khó người ta chỉ thông qua vài câu nói có thể nhận rõ ràng là ai. Khương Mật nói không biết, Vệ Thành cũng không ép nàng, an ủi nói nàng đừng nóng vội, mình đã biết.
Vệ Thành xuống giường thắp đèn dầu, lấy xiêm y chuẩn bị mặc, Khương Mật cũng ngồi dậy.
"Tối hôm qua không ngủ được rồi, giờ nàng ngủ thêm chút đi."
Khương Mật lắc đầu, nàng bò ra bên ngoài ngồi bên mép giường, hỏi: "Có phải bởi vì thời gian trước chàng đươc hoàng thượng thưởng, nên bọn họ ghen tị? Còn nói Hàn Lâm viện ngưỡng cửa cao, trong đó đều là người đọc sách tốt nhất trên đời, nhưng người đọc sách sao lại làm ra được loại chuyện như này? ”
"Nơi càng cao, càng không dễ dàng chen vào, những người trong Thứ Thường quán chúng ta không được tính là quan hàn lâm chân chính, chờ ba năm sau, học đủ, đánh giá tốt mới có thể được đề bạt lên, chính thức được vào Hàn Lâm viện, không được chọn thì phải ra ngoài làm quan. Cùng một nhiệm kỳ có nhiều thứ thường như vậy, cạnh tranh rất kịch liệt, những loại chuyện như này xảy ra cũng không có gì ngoài ý muốn, chỉ là lúc trước chưa gặp được nên mới không nghĩ tới." Vệ Thành bây giờ mới nghĩ đến, trạng nguyên bảng nhãn còn đang đấu nhau sứt đầu mẻ trán , không phục đối phương, sau khi vào Hàn Lâm viện chưa từng yên tĩnh một ngày, lúc trước còn bị mắng một trận. Mình có thể an an ổn ổn học một năm mà không xảy ra chuyện gì, một là xếp hạng không cao hai là bản thân làm việc khiêm tốn mà thôi.
Lại nghĩ, ở bất kỳ vị trí nào muốn xuất đầu lộ diện đều sẽ biến thành đối tượng bị nhắm vào, loại chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Khương Mật tràn đầy lo lắng, Vệ Thành cầm tay nàng an ủi: "Chúng ta đã biết chuyện gì sẽ xảy ra nên nàng đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ ra biện pháp ứng phó. ”
Mặc dù chàng nói như vậy, nhưng sau khi Vệ Thành ra khỏi cửa, Khương Mật vẫn lo nghĩ , buổi trưa lúc làm cơm vì phân tâm mà bị bỏng ngón tay, Ngô thị buồn bực, hỏi: "Hôm nay có chuyện gì xảy ra? Ta thấy con không yên tâm? ”
Khương Mật lấy nước lạnh làm mát cho ngón trỏ, nói do gần đây nóng lên rất nhiều, nên có chút tức ngực.
"Tức ngực? Có buồn nôn không? Hay là có? ”
Khương Mật thuận miệng tìm một lý do, không nghĩ tới mẹ chồng lại nghĩ xa đến vậy, nàng choáng váng một chút, cười gượng nói: "Không có mang thai, chỉ là nóng thôi ạ. ”
"Vậy thì lạ rồi, hai năm trước giữa tháng bảy con vẫn tốt, bây giờ mới cuối tháng năm, sao lại bị nóng đến không thoải mái?" Ngô thị đoạt lấy công việc trong tay Khương Mật, bảo nàng đừng đứng ở trong bếp nữa, tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi một lát, rồi tính toán buổi chiều đến cửa hàng lương thực mua chút đậu xanh, nấu cháo đậu xanh ăn.
Ngô thị nghĩ như vậy, đột nhiên linh quang hiện ra: "Không đúng, ngay cả mồ hôi cũng không có hai giọt, sao lại nóng đến tức ngực được? Chẳng lẽ con lại mơ thấy gì? Tam Lang sắp xảy ra chuyện phải không? ”
Khương Mật đang định rửa mặt, bị mẹ chồng làm cho kinh hoảng, tay run rẩy làm đổ cả bầu nước.
Ngô thị:...
"Ta nói đúng rồi, con nói ta nghe xem lại mơ thấy cái gì rồi. "
"Cũng không có gì."
"Không có gì chính là có gì."
"Thật không có gì, không bệnh không đau, chỉ là bị ăn vài câu mắng thôi."
"Chỉ đơn giản như vậy thì sao ông trời lại báo mộng cho con? Có phải Tam Lang làm việc không tốt nên bị cấp trên túm lấy hay không? Đánh giá xấu? ”
"Không phải là lỗi của Tam Lang, là có người đỏ mắt chàng được hoàng thượng thưởng, nên nghĩ ra biện pháp hại chàng."
Ngô thị nghe xong mắng to một trận, cái gì mà quỷ lòng dạ đen tối trên đầu lở loét lòng bàn chân chảy mủ. Đồ hỗn đản tổn hại âm đức mất lương tâm. Tam Lang đọc sách thi cử nào có dễ dàng. Đồ quy tôn tử, vương bát đản không thấy được người tốt, nếu ghen tỵ thì tranh thủ lần sau cũng được khen ngợi đi, còn nghĩ ra chiêu hại người khác ......
Ngô thị mắng đến vui vẻ, Khương Mật phát hiện Nghiên Mực mới còn đang chơi trong sân đã ở đây, hắn bám lấy cửa nghe hăng hái.
Khương Mật vội vàng túm lấy Ngô thị một cái, bảo đừng nói nữa.
"Ta còn chưa đã cơn giận, kéo ta làm cái gì?
"Cửa, nương nhìn ra cửa đi."
Bây giờ Ngô thị mới chú ý tới Nghiên Mực, nghĩ đến trí nhớ tốt của cháu trai ngoan, bà vội vàng ngậm miệng. Sợ Nghiên mực nghe mấy lần đã học được, sau này hắn phải thi Trạng Nguyên, có trạng nguyên nhà ai mở miệng khép miệng là quy tôn tử, vương bát đản?
Sau đó không nghe thấy vương bát đản hay quy tôn tử nhảy ra từ trong miệng Nghiên Mực, Ngô thị mới thở phào nhẹ nhõm. Bà biết tiểu hài tử thích bắt chước lời nói, rất ít khi mắng người khác trước mặt Nghiên Mực, chỉ sợ hắn nghe nhiều học được rồi sửa không được, sau này lại gây ra chuyện cười lớn.
Bởi vì chuyện này nên bà đã quên đi chuyện con dâu nằm mơ, cho đến khi chạng vạng, Vệ Thành về đến nhà. Giờ giấc thứ cát sĩ mỗi ngày đến quán học tập là cố định, mùa đông trời tối sớm, mới về được nửa đường sắc trời đã tối, bây giờ là mùa hè, vào đến sân nhà rồi mà mặt trời còn chưa lặn. Khương Mật đang dạy Nghiên Mực đọc sách, Ngô bà tử ở một bên nghe, Vệ phụ ở dưới mái hiên uống trà chọc chó. Nghe thấy tiếng gõ cửa, người đi tới trả lời là Vệ phụ, trong lòng Khương Mật còn nhớ thương chuyện trong mộng nên cũng đi theo. Thấy Vệ Thành có một khí sắc tốt, không buồn bã chán nản, nàng thở phào nhẹ nhõm. Vệ Thành còn nói, sao lại ra ngoài? Hỏi cả nhà đang làm gì. "Buổi chiều nhàn rỗi, thiếp đang dạy Nghiêm Mực học." Vệ Thành liếc nhìn nhi tử béo, hỏi: "Hôm nay dạy gì?" ” Khương Mật ngồi xổm xuống sờ sờ đầu hắn, bảo hắn tự mình nói. Nghiên Mực suy nghĩ một chút, ngửa đầu nhìn chằm chằm cha hắn nói: "Quy tôn tử, vương bát đản, hắc tâm quỷ, sinh nhi tử... Không có gì nữa? ” Từng từ từng từ nhảy từ miệng hắn ra ngoài, làm Khương Mật phát nhốc. Vệ Thành vẻ mặt hoảng hốt, nhìn nhi tử, lại nhìn nương tử đang trợn tròn mắt ở bên cạnh, cuối cùng ánh mắt của chàng tập trung lên người mẫu thân, vẻ mặt chột dạ không dám nhìn mình. Vệ Thành nâng trán: "Có chuyện gì xảy ra vậy? ” Nghiên Mực đang suy nghĩ là có chuyện gì, căn bản không biết mình vừa nói những lời kinh người như thế nào, Khương Mật thở dài, nâng khuôn mặt mập mạp xoa xoa một phen, lúc này mới giải thích với Vệ Thành rằng nương vụng trộm mắng người trong bếp, bị Nghiên Mực đứng cửa nghe thấy. Khương Mật nói xong, trong lòng cảm khái không thôi: "Bình thường dạy hắn đọc tam tự kinh còn phải lặp đi lặp lại mấy lần, thế mà lời mắng người thì học rất nhanh. ” "Trách ta..." Ngô thị đang định thừa nhận sai lầm, Khương Mật nói: "Không nói như vậy. Nương ở nông thôn mấy chục năm đã quen nói chuyện như vậy, bình thường rất chú ý, hôm nay là ngoài ý muốn. Vừa mới thấy hắn đang chơi trong sân, chớp mắt đã xoay người theo vào phòng. ” Khương Mật vừa nói vừa nhéo nhéo chóp mũi con trai " Những lời vừa rồi không được nói nữa, đó không phải là lời tốt. ” Nhìn nhi tử dường như hiểu lại như không hiểu, Khương Mật muốn từ từ dạy, không trông cậy vào chuyện vừa nói một lần hắn đã có thể nhớ kỹ không tái phạm.Hắn nói một lần thì dạy hắn một lần mới có thể nhớ lâu.