Vệ Thành cảm thấy thoải mái là bởi vì chàng còn đang học tập với lão Hàn Lâm, giai đoạn này không cần phải làm gì quan trọng. Trên thực tế, trong yến tiệc cung đêm giao thừa có đại thần trêu chọc Càn Nguyên Đế. Cũng là chuyện đơn giản, hoàng đế cần cù chính vụ bỏ bê hậu cung, nay đã là Càn Nguyên năm thứ mười, mà phi tần trong cung không nhiều lắm, hoàng tử lại càng ít hơn.
Càn Nguyên Đế đăng cơ năm mười một tuổi, khi đó tuổi còn trẻ, chưa vội vàng mở rộng hậu cung, Càn Nguyên năm thứ tư mới tuyển tú lần đầu tiên, chọn được mấy vị phi tần, ba năm sau lại tuyển thêm một nhóm nữa.
Phi tần cộng lại có mười người, không tính là quá ít, nhưng Càn Nguyên đế vào hậu cung không nhiều lắm, thường xuyên đọc sách hoặc xem tấu chương đến khuya, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, không có hứng thú đi sủng hạnh phi tần. Số lần thì ít, số người mang thai cũng không nhiều, mang thai còn có thể bình an sinh ra lại càng ít hơn. Mấy năm nay, tổng cộng có ba vị hoàng tử sinh ra, hai người chết yểu, hiện giờ chỉ còn lại một người, còn không phải là đích xuất.
Hoàng hậu không vội sao?
Vội chứ, nhà mẹ đẻ nàng càng gấp gáp hơn, chờ Thái tử sinh ra, qua năm mới là năm Càn Nguyên thứ mười, lại sắp tới một đợt tuyển tú mới. Triều đình phân ra hai phái, một phái là phụ thân của các vị nương nương trong cung, sợ người mới vào thì nữ nhi nhà mình lại càng không trông cậy được , xếp hàng đến khuyên Hoàng Thượng vào hậu cung nhiều hơn, ý đồ tạo cơ hội cho người nhà mình. Còn những người khác lại trăm phương ngàn kế ra mặt trong lần tuyển tú này.
Loại chuyện này, nhắc tới một hoặc hai lần thì Càn Nguyên Đế không quan tâm lắm, nhưng trọng thần trong triều không quan tâm đến chuyện lớn nhỏ của quốc gia, mà lại chỉ nhìn chằm chằm vào hậu cung, đã chọc giận hoàng đế.
Nhưng bọn họ vẫn có thể tìm ra lý do, nói chuyện con nối dòng hoàng gia không chỉ là chuyện của hoàng thượng, mà còn là đại sự của quốc gia.
Nói cái gì mà quốc gia không thể không có trữ vị, hy vọng trung cung sớm ngày sinh thái tử.
Loại lời kiểu này, có lẽ người nói trong lòng sốt ruột không cân nhắc tốt, hoặc có lẽ là nắm quyền nhiều năm nê không để hoàng đế trẻ tuổi mới chấp chính không lâu vào mắt, dù sao thì hoàng đế nghe xong cũng cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn nhẫn nại, chờ những đại thần này vừa đi, hắn mới phát hoả ở ngự thư phòng. Hoàng đế gấp gáp không đợi được, muốn đề bạt người của mình lên, đuổi hết những lão già này đi, lại tự nhủ còn chưa đến lúc, phải nhịn.
Hoàng đế không thoải mái, người hầu hẹ ở ngự tiền có thể tốt không?
Mấy ngày gần đây, ngay cả thái giám tổng quản luôn được coi trọng cũng phải cẩn thận từng li từng tí, các cung nữ thái giám khác lại càng cảm thấy bất an. Hàn Lâm viện cũng là cận thần thiên tử, thường xuyên phải có người đến ngự tiền hầu hạ, gần đây những người đi hầu hạ bút mực hoặc giảng kinh cho hoàng thượng đều không được cho sắc mặt tốt, chưởng viện học sĩ cũng ăn quả đắng, lúc về lại gặp phải cảnh trạng nguyên bảng nhãn đang tranh chấp, hắn lười đi hỏi chuyện gì xảy ra, trực tiếp thu thập cả hai người. Nói Hàn Lâm viện không phải là nơi tranh quyền đoạt lợi, không yên ổn làm việc được thì cút đi.
Lúc xảy ra sự việc, Vệ Thành đang cắm đầu đọc sách, sau đó chàng được lão Hàn Lâm nhắc nhở, gần đây cẩn thận một chút.
Lão Hàn Lâm không chủ động nói rõ toàn bộ sự tình, Vệ Thành cũng không đi truy vấn ngọn nguồn , chàng cảm tạ đối phương đã nhắc nhở, ra vào càng cẩn thận hơn.
Càn Nguyên Đế từ đêm giao thừa đã không thoải mái, đến tháng hai ba vẫn phiền muộn, vì thế tháng tư, Hoàng đế mang người rời kinh đi săn, vừa duyệt thân binh vừa thuận tiện giải sầu, lần này ra ngoài cũng chọn người hộ tống từ Hàn Lâm viện. Loại chuyện này không liên quan gì đến đám thứ thường, Vệ Thành tiếp tục học tập thi từ, xem sử truyền cân nhắc đạo lý viết văn chương.
Từ năm ngoái, sau khi được vào Hàn Lâm viện, Vệ Thành vẫn luôn rất cố gắng, bài viết mỗi tháng chàng nộp lên Càn Nguyên Đế đều đọc được, rất hài lòng. Càn Nguyên Đế cũng quan tâm đến Vệ Thành trong mỗi cuộc khảo hạch nội viện Hàn Lâm viện, lúc đầu tư tưởng vẫn tương đối lạc hậu, năm nay đã dần dần đuổi kịp, chàng tiến bộ rất lớn.
Bản triều quy định, nội viện Hàn Lâm viện sát hạch hai tháng một lần, lần đầu tiên của năm Càn Nguyên thứ mừoi là vào tháng hai, lần thứ hai là ngay trước sinh nhật của Nghiên Mực.
Nói đến sinh nhật Nghiên Mực, lúc hắn sinh ra cha không có ở nhà, tròn tuổi cả cha mẹ đều không có ở đây, bây giờ tròn hai tuổi, rốt cuộc cả nhà đã được sum vầy, náo nhiệt một hồi, tất cả thức ăn trên bàn đều là món Nghiên Mực thích ăn, hắn ngồi trên ghế cao mà Vệ phụ mời thợ mộc làm cho, ôm chén canh lớn, dùng sức ăn mì, vì dùng sức quá lớn mà quăng hết nước canh lên mặt.
Nghiên Mực vùi đầu vào ăn, Khương Mật vừa chăm sóc hắn vừa nghe người nhà nói chuyện.
Chuyện trong nhà quan tâm nhất đương nhiên vẫn là tình huống của Vệ Thành ở Hàn Lâm viện, trước khi Vệ Thành mở miệng, Khương Mật đã đoán được chàng sẽ nói cái gì, lúc nào cũng là hết thảy đều tốt.
Chàng đúng là nói vậy.
"Tướng công không phải đã nói mấy ngày trước lại thi sao?
Vệ Thành gật đầu: "Đúng vậy. ”
"Chàng làm được không?"
"Không dám nói rất tốt, nhưng so với lúc mới vào đã tiến bộ rất nhiều. Phạm vi khảo hạch của nội viện so với khoa cử còn rộng hơn, thi từ văn chương đều phải làm tốt, còn phải bác cổ thông kim. Sau ba năm, nếu may mắn có thể lưu lại, sau này đến ngự tiền trình diện, không quản Hoàng Thượng hỏi cái gì đều phải trả lời được, không thể nói là không biết. Ban đầu tứ thư ngũ kinh ta học không tệ, nhưng sử sách đọc không đủ nhiều, lúc trước tuy rằng đã nhìn ra chút vấn đề, nhưng suy nghĩ vẫn còn ngây thơ , học với lão Hàn Lâm gần một năm mới có cảm giác thành thục hơn một chút, chờ ba năm sau, sẽ khác rất nhiều. ”
Khương Mật nghe xong, lấy khăn lau miệng cho Nghiên Mực, nói: "Lúc trước đọc sách khoa cử, thiếp nghĩ chỉ thi đậu tiến sĩ đã là viên mãn, ai ngờ được chọn vào Hàn Lâm viện rồi vẫn còn phải học tiếp ba năm. Bây giờ càng quá đáng hơn, ngoại trừ tết cho nghỉ mấy ngày, bình thường chỉ có nghỉ tuần, còn lại đều phải đi học. Ở Hàn Lâm viện học tập, về nhà còn phải thức đến nửa đêm, mỗi tháng phải nộp mấy bài văn, cứ hai tháng lại phải thi một lần. Thiếp chỉ hy vọng ông trời có thể nhìn thấy cố gắng của chàng, đến lúc khảo hạch quan trong thì phù hộ cho chàng một phen.”
Vệ Thành buông đũa xuống, cười nói: "Ta đã làm phiền ông trời nhiều lần, thi cử vẫn là dựa vào chính mình thôi, thời gian còn có, chỉ cần cố gắng hơn là có thể làm được. Lão Hàn Lâm dẫn dắt cũng nói ta tiến bộ rất nhiều, đến lúc khảo Hàn Lâm viện vẫn còn hai năm, cơ hội được chọn rất lớn. ”
"Ở nông thôn, thiếp cứ nghe người ta nói đọc sách là vì trúng cử, trúng cử là có thể làm quan, có thể sống tốt, hiện tại mới biết trên cử nhân còn có nhiều cấp như vậy."
"Là ta không đủ xuất sắc, nếu là trạng nguyên bảng nhãn thám hoa thì không cần gập ghềnh như vậy."