Chương 161: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Ngô thị lúc trước không xen vào, chỉ ngồi nghe hai người nói, đến khi Vệ Thành nói trạng nguyên bảng nhãn thám hoa...

"Tam lang thi đậu đã là không tệ, con sinh ra ở nông thôn, có thể có được ngày hôm nay không dễ dàng. Giờ không thi đỗ trạng nguyên, thì hai mươi năm sau Nghiên Mực thay con hoàn thành. ”

Nghiên Mực cầm một miếng thịt viên lớn, đang gặm, nghe thấy vậy thì mơ hồ, vẻ mặt mờ mịt nhìn bà nội, hỏi: "Trạng nguyên là cái gì? ”

Ngô thị nói: "Trạng nguyên chính là người thông minh đặc biệt thông minh. ”

Nghiên Mực gật đầu mạnh mẽ nói: "Vậy con là Trạng Nguyên. ”

“Cháu trai ngoan của ta đúng là có chí hướng lớn.”

Nghiên Mực tục gặm viên thịt, gặm hai miếng thì dừng lại, nhìn Vệ Thành, nói: " Con là Trạng Nguyên, cha là ngốc tử. ”

Khương Mật vụng trộm liếc mắt một cái, thấy mắt tướng công nheo lại, nàng nhịn không được đỡ trán, nhi tử mập mạp, lại nhổ lông trên mông hổ. Nương chỉ sợ không cứu được con rồi.

Vệ Thành nở nụ cười.

Chàng nói chí hướng này rất tốt, yên tâm phụ thân sẽ hỗ trợ.

Sau khi qua sinh nhật hai tuổi của Nghiên Mực mấy ngày, Càn Nguyên Đế đi săn về. Nhìn hắn có vẻ như thoải mái hơn nhiều so với trước khi xuất cung, cũng không thường xuyên phát tác như trước, sau khi hắn hồi cung mấy ngày, xử lý xong công vụ tồn đọng, mới nhớ tới bảo Hàn Lâm học sĩ đem kết quả thi nội viện tháng tư trình lên, nói nhàn rỗi không có việc gì muốn xem văn chương của các thứ cát sĩ làm.

Hoàng đế phân phó, hàn lâm viện rất nhanh trình lên bài danh và đánh giá khảo hạch nội viện gần đây, cùng đưa tới còn có văn chương trong tháng của các thứ cát sĩ. Hoàng đế nhìn, những người khác thì cúi đầu chờ, một lần chờ này là nửa canh giờ.

Quan viên chạy việc chân đã mềm nhũn, hoàng đế mới ngẩng đầu lên.

"Trẫm đã xem qua mấy lần xếp hạng gần đây, có mấy người có vẻ như tiến bộ không nhỏ."

"Hồi Hoàng Thượng, trong số những thứ cát sĩ năm ngoái tuyển vào, Tằng Thúc Học và Lưu Dần là xuất sắc nhất, Vệ Thành tiến bộ lớn nhất, cũng là người cần cù nhất trong tất cả mọi người."

Càn Nguyên Đế gật gật đầu: "Ba người này trẫm đều nhớ rõ, hơn nữa Vệ Thành này, sau khi chọn thứ cát sĩ, mặt mày ủ rũ nói mình một nghèo hai trắng không có tiền an gia, trẫm còn cho hắn năm trăm lượng. ”

"Vệ Thành cũng vô cùng cảm tạ, nói hoàng thượng nhân từ, là minh quân thịnh thế."

"Được rồi, thưởng đi, ba người này đều thưởng."

"Thưởng cái gì?"

"Còn cần trẫm nói? ngươi nhìn rồi làm. ”

......

Sau đó, Vệ Thành cùng với hai thứ cát sĩ khác được gọi đến trước mặt chưởng viện học sĩ. Chưởng viện học sĩ truyền lời của hoàng thượng, nói văn chương của bọn họ làm không tệ, hoàng thượng rất là hài lòng, có thưởng.

Hàn Lâm viện là nơi thanh quý, không thưởng tiền, chưởng viện học sĩ thưởng cho mỗi người một bộ văn phòng tứ bảo thượng hạng, nhắc nhở cả ba người về sau càng phải kiên định cần cù, tranh thủ làm ra những bài văn chương tốt hơn.

Cho dù hai người còn lại xuất thân tốt, được ban thưởng cũng vô cùng hưng phấn, chứ đừng nói đến Vệ Thành.

Chàng mang văn phòng tứ bảo ban thưởng gói lại thật tốt, cẩn thận ôm về nhà, cầm vào thư phòng còn nhìn một hồi lâu. Bình thường chàng về nhà sẽ đi nói chuyện với cha mẹ trước, hôm nay khác thường, Khương Mật mới đi thư phòng xem.

"Cái này có gì lạ? Đáng để tướng công nhìn chằm chằm vào nó. ”

"Hôm nay chưởng viện học sĩ gọi ta còn có hai vị khác tới, hắn nói hoàng thượng đi săn về đọc văn chương Hàn Lâm viện trình lên, cảm thấy ba người chúng ta làm không tệ, thưởng."

"Là hoàng thượng thưởng? Vậy thì phải cất đi. ”

Vừa rồi, Khương Mật không cảm thấy mấy thứ này có cái gì xuất chúng, nghe Vệ Thành nói vậy, cúi đầu nhìn lại, lại cảm thấy bút mực giấy nghiên mực này đều không phải phàm phẩm, giấy kia so với loại tướng công thường dùng trắng hơn, mực còn mang theo mùi thơm, không cần đến gần, đứng ở chỗ này đã có thể ngửi thấy.

Vệ Thành xem đủ rồi, tùy ý để Khương Mật cất đồ đi, chàng đứng bên cạnh nói không nghĩ tới hoàng thượng lại xem văn chương của bọn họ, còn tưởng rằng mỗi tháng giao bài lên cùng lắm là đưa đến tay chưởng viện.

"Tướng công cũng đã nói Hàn Lâm viện là nha môn có bậc cửa cao nhất, đa số đại thần trong triều đều xuất phát từ nơi này, hoàng thượng chú ý đến các chàng cũng không có gì lạ"

"Hoàng thượng mỗi ngày có trăm công ngàn việc, làm gì có thời gian quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt."

"Nói thì nói vậy, nhưng hoàng thượng đã thấy được, còn cảm thấy văn chương của tướng công tốt, thưởng cho chàng."

Trong lòng Vệ Thành nóng hổi, chỉ cần nghĩ đến chuyện những văn chương chàng viết đều có thể được Hoàng Thượng xem, thì tự nhủ sau này cần cẩn thận cân nhắc hơn, phải nắm chắc mỗi một cơ hội, để hoàng thượng có ấn tượng với mình, như vậy thì cơ hội lưu lại càng lớn hơn một chút.

Tin tức Tằng Thúc Học, Lưu Dần và Vệ Thành được chưởng viện học sĩ thưởng được truyền ra trong thứ thường quán Hàn Lâm viện, có người nói không phải chưởng viện học sĩ thưởng, mà là hoàng thượng. Hoàng thượng nhất thời hứng khởi muốn xem bảng xếp hạng khảo hạch nội viện tháng tư, cũng đọc những bài văn nộp lên trong tháng, khen ngợi ba người này làm bài không tệ.

Ngay sau khi tuyên bố này được đưa ra, một số người thì ảo não, cũng có người không phục.

Ảo não là vì bọn họ không nghĩ tới hoàng thượng sẽ đọc những bài viết kia, có người chỉ dùng năm sáu phần tâm tư đối phó, trong ba năm phải viết nhiều như vậy, lơ là một bài cũng không có gì... Không ngờ lại bị hoàng thượng nhìn thấy.

Ngoài ra là không phục Vệ Thành được nhận thưởng, có người đưa ra nghi vấn, nói: "Tằng huynh và Lưu huynh, hai vị đứng đầu nội viện khảo hạch, nên được thưởng. Vệ huynh này thì không được, không phải Chu huynh xếp thứ ba hay sao? ”

"Đừng nói thứ ba, đứng thứ tư thứ năm thứ sáu cũng không phải là hắn, dựa vào cái gì mà được thưởng?"

"Có muốn đi hỏi cho rõ không?"

"Không thể, phần thưởng là hoàng thượng phát, nếu chúng ta đi hỏi thì khác nào đang nghi ngờ hoàng thượng chứ.

"Nhưng không hỏi thì nghẹn? Ngươi không khó chịu à? Cho dù không đi thỉnh giáo chưởng viện học sĩ thì ít nhất cũng nên hỏi thăm một chút. ”

Hàn Lâm viện tuy được coi là nơi thanh quý nhất trên đời này, nhưng vẫn luôn tồn tại tranh đấu, kéo bè kết phái. Con cháu xuất thân thế gia, những người xuất thân tốt hoặc có hậu trường vững chắc là một hội, chỉ cần lăn lộn ở đây ba năm chắc chắn sẽ được chỗ tốt, được vào là sẽ không còn gì lo lắng. Những người có tài học xuất chúng tự giác thấy mình hơn người sẽ ở cùng một chỗ, một mặt thì hâm mộ mấy người có xuất thân tốt tài nguyên tốt, mặt khác cũng xem thường những thủ đoạn kia.

Loại người như Vệ Thành xếp hạng thấp, gần như cầm một cái vé vớt để vào, nhà nghèo không có gia thế cũng không có ai để dựa vào, lại còn không biết chuyện gì... Ở trong Thứ Thường quán căn bản là không có bạn bè tri kỷ, đa số thời gian chàng đều ở một mình, cảm giác tồn tại cực thấp, vào quán sắp được một năm, đây là lần đầu tiên được mọi người chú ý.

Con cháu quan lại có hậu đài, rất nhanh đã hỏi thăm ra, Tằng Thúc Học và Lưu Dần được thưởng đúng là bởi vì văn chương xuất sắc, Vệ Thành thì không phải, hoàng thượng nghe nói hắn kiên định cần cù lại tiến bộ rất nhiều, mới thưởng văn phòng tứ bảo cổ vũ.