Vệ phụ oán giận với Ngô thị, Ngô thị nghe thì cười nhạo ông, nói ở nông thôn thì ai cũng muốn chuyển vào thành hưởng phúc, ông ở kinh thành có ăn có uống mà lại không được tự nhiên? Ở quê mà nói như vậy người ta sẽ ông ngứa da? Được thoải mái sống qua ngày lại muốn quay về trồng trọt, không biết hưởng phúc sao?
“ Lúc trước bà nuôi lợn, bây giờ vẫn có thể nuôi gà, nào biết được tư vị nhàn rỗi như ta.”
" Ông bưng chén trà ra ngoài tìm người ta tán gẫu đi."
"Cũng không thể ngày nào cũng nói được."
"Lúc nông nhàn ông vẫn có nhiều việc đấy thôi. Nhiều nông cụ nhà chúng ta đều là ông làm, bây giờ ông đi tìm vài miếng gỗ về làm cho tôn tử mấy cái đồ chơi cũng được. ”
Khương Mật nghe cha mẹ chồng cãi nhau, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là nuôi một con chó. Không có việc gì dắt đi chơi, còn có thể trông nhà hộ viện. ”
Vệ phụ cân nhắc một chút, nói nuôi một con cũng không tệ.
“ Nếu ông thật sự muốn nuôi thì dạy dỗ cho tốt, đừng cắn chết gà con của ta.”
“ Lão bà tử này đừng có hắt nước lạnh vào ta.”
......
Nói muốn nuôi cũng không dễ tìm được một con thích hợp, đầu tháng hai, nhà cách vách sang gõ cửa, nói tìm cha Vệ thứ thường, Vệ phụ đi ra thì thấy là hàng xóm thường tán gẫu với ông, hỏi có chuyện gì?
"Lão đệ ngươi nói muốn nuôi một con chó? Ta biết một nhà có chó cái mới sinh, ngươi có muốn đi xem không? ”
Vệ phụ đi, thấy ông lúc đi thì vô cùng hứng thú lúc về lại tay không, Ngô thị hỏi phẩm chất quá kém nên không được à.
"Là chó sói, chó cái nhìn rất uy phong, ta liếc mắt một cái đã coi trọng. Nhà kia nói bọn họ không nuôi được nhiều như vậy, chỉ cần bỏ ra vài đồng là được. ”
" Ông không nỡ trả tiền?
"Không. Chó con còn đang bú sữa, mang về ta sợ nuôi không sống được, nói với nhà người ta, bảo hắn cứ giữ lại cho ta, qua một thời gian nữa sẽ tới bắt. ”
Sau đó Vệ phụ cứ cách vài ngày sẽ đi xem một, cảm thấy không sai biệt lắm thì bỏ tiền ra ôm một con chó con lông lưng màu đen về.
Đột nhiên đổi chỗ ở, lúc đầu chó con rất không quen, sau vài ngày nó quen thuộc với người trong nhà, lúc nấu cơm đi theo vào bếp, lúc ăn cơm cũng đảo quanh dưới chân người.
Sau khi nuôi chó con, Vệ phụ coi như là tìm được việc để làm, lúc lão bà tử cùng con dâu bận rộn thì ông trông cháu trai, lúc Nghiên Mực không cần ông chăm sóc thì ông còn có thể huấn luyện chó. Thời gian mang chó con về chưa quá lâu, nhưng nuôi rất tốt, gần đây Vệ phụ đang dạy nó đạo lý làm chó, bảo nó bảo vệ tốt nhà cửa, không được phá hỏng đồ đạc của chủ nhân, không được đi cắn gà con, nếu gà con có bất kỳ sơ suất nào sẽ hỏi tội nó.
Vệ phụ đang ngồi nói chuyện với chó con, chợt nghe thấy sau lưng có động tĩnh, ông quay đầu lại nhìn, cháu trai mập theo phía sau gà con, đuổi mấy con gà chạy toán loạn.
"Lão bà tử. Lão bà tử ra ngoài mà xem. ”
Ngô thị đi ra nhìn: ...
"Ôi chao cháu trai ta chạy nhanh như vậy, đã đuổi được gà rồi.”
Khương Mật ra chậm một bước, thở dài, gọi Nghiên Mực lại. Nghiên Mực thành thành thật thật đi tới, Khương Mật bảo hắn đưa tay, hắn liền đưa tay, vừa vươn ra đã bị đánh vào lòng bàn tay. Đánh không nặng nhưng tiểu tử mập vẫn vô cùng ủy khuất, đáng thương hề hề gọi nương.
"Biết vì sao nương đánh con không?"
Nghiên Mực lắc đầu.
"Đánh con là muốn con nhớ kỹ, sau này không được đuổi gà, gà con mới về không chịu được giày vò, nương nói con có nghe thấy không?"
Ngô thị thấy cháu trai đáng thương thành như vậy, khuyên nhủ: "Nó còn nhỏ, biết cái gì? ”
Khương Mật nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của con trai, nói với mẹ chồng: "Con chỉ nhẹ nhàng đánh hắn hai cái, nương đừng bị quỷ thông minh này lừa gạt. ”
Nghiên Mực thu hồi móng vuốt mập mạp, quay lưng lại, thổi hai cái vào lòng bàn tay.
Khương Mật tò mò, không biết tiểu từ này học ai, biết diễn như vậy. Nàng vươn ngón tay chọc chọc vai nhi tử mập, hắn vặn vẹo vai, không quay đầu lại. Khương Mật lại chọc chọc: "Còn giận dỗi với nương nữa? Ta đếm đến ba, vẫn còn nháo thì nương không để ý tới con nữa. ”
Khương Mật nói xong thật sự đếm, lần này khiến Nghiên Mực nóng nảy, hắn vừa gấp gáp vừa ủy khuất, mạnh mẽ quay đầu lại, nghẹn nước mắt khiếu nại nói: " Nương xấu! ”
"Sao lại xấu?"
" Nương đánh."
"Đánh con là muốn con nhớ kỹ, sau này không được đuổi gà."
Lần này nhịn không được nữa, nước mắt của hắn cạch cạch rơi xuống, vẻ đáng thương nhìn Khương Mật. Ngô thị đau lòng, làm bộ muốn đánh con dâu, vừa đánh vừa nói: "Cháu ngoan đừng khóc, nương xấu. Để bà nội đánh nương.”
Nghiên Mực khóc càng dữ dội, cánh tay ôm bà nội hắn nói không được đánh nương.
Khương Mật lúc này mới ôm cậu dậy, cầm khăn tay lau khô nước mắt, hôn lên má trái phải mỗi bên một cái: "Nuôi gà là muốn nó đẻ trứng cho con ăn, con giày vò làm chết gà thì lấy trứng từ đâu ra? Nghiên Mực thông minh hơn những đứa trẻ nhà khác, nương biết con nghe hiểu, sau này đừng đuổi nữa, nương sẽ không đánh con. Con là miếng thịt rơi xuống từ trên người nương, đau lòng còn không kịp, nếu không có việc thì nương đánh con làm gì. ”
Tiểu mập mạp nghe xong lấy tay ôm cổ nương, dán mặt lên cọ cọ, mang theo giọng mũi nhỏ giọng nói: "Nương con sai rồi. ”
Khương Mật nghe thì mềm lòng không chịu nổi, sau đó nói chuyện này với Vệ Thành, còn nói con trai ngoan như vậy, ai nỡ đánh hắn? Nếu thật sự dựa theo tâm ý của bản thâm, sợ là sẽ sủng hắn lên trời. "Thiếp cũng sợ, nhi tử của chúng ta quá thông minh, rất sợ nó học xấu. Chàng nhìn xem, cha mẹ sủng hắn, sủng đến lợi hại, tướng công có dạy dỗ, nhưng thời gian chàng ở nhà không nhiều lắm, bình thường nếu thiếp mặc kệ, thì không ai có thể quản hắn. Cha mẹ cảm thấy người còn nhỏ nên không cần gấp gáp, nhưng thiếp sợ hiện tại dưỡng thành thói quen xấu, sau này lớn lên không sửa được. Hắn hiện tại hiểu được rất nhiều lời, có thể từ từ dạy hắn, tướng công cảm thấy thế nào? ”
Vệ Thành đồng ý với lời của nàng: "Sau này, nếu ở nhà ta sẽ dạy hắn, còn lúc ta đi vắng thì Mật nương nàng phải để ý. Lúc trước thấy Mao Đản, ta đã nói, có một số đứa nhỏ rất thông minh, càng phải quan tâm nhiều hơn, nó học điều tốt rất dễ, mà học xấu cũng không có gì khó khăn. ”
Nếu đã đạt được sự đồng thuận, Khương Mật không nói tiếp chuyện này nữa, hỏi chàng thời gian này ở nha môn như thế nào? Mọi chuyện có ổn không? Không có chuyện gì xảy ra chứ?
"Đều tốt, so với năm ngoái, ta đã quen tay hay việc, cảm giác không khó, rất thoải mái."
“ Mỗi ngày chàng đều ở thư phòng đến nửa đêm, cái này còn thoải mái sao?
"Đó không phải là nhiệm vụ lão Hàn Lâm an bài cho ta, là tự ta muốn thế. Nếu muốn ba năm sau được đánh giá tốt, phải tìm hiểu thêm một chút kiến thức. ”