Lúc ăn bữa cơm tất niên, mẹ chồng nàng dâu ăn ý không nhắc tới những chuyện này, chủ yếu là nói về sự náo nhiệt của năm mới ở kinh thành, nói tình hình trong nhà hiện giờ, đề cập đến kế hoạch năm sau.
Ngô thị nói đầu xuân bà phải nuôi mấy con gà, nếu không ăn một quả trứng cũng phải mua.
Khương Mật suy nghĩ một chút, nói năm sau chủ yếu vẫn là chăm sóc nhi tử, Nghiên Mực hiện tại nói rất tốt, có thể dạy hắn đọc tam tự kinh. "Đúng lúc, con cũng học với Nghiên Mực, sau này chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, con phải biết làm sổ sách mới được, không thể việc gì cũng đẩy cho tướng công."
Vệ Thành nghe được, buông đũa xuống, nói: "Mấy ngày nay không cần đi nha môn, ta sẽ dạy hai người, trước tiên biết viết tên mình đã. ”
Bản thân Vệ Thành có thể đọc sách, nhưng chàng lại không có khiếu dạy người khác. Vừa nói vừa thấm nước trà viết lên bàn hai chữ Khương Mật, Khương Mật vừa nhìn, vừa nhăn mặt.
Cả nhà thức đến bình minh, ăn sủi cảo xong mới về phòng ngủ. Ngô thị ngủ đến giữa trưa, lúc ra khỏi phòng, thì phát hiện con trai, con dâu, cả cháu trai mập đang xếp hàng ngồi xổm trong sân viện. Đêm qua lại có tuyết rơi, Vệ phụ buồn ngủ nên không quan tâm đến việc đi quét tuyết, đúng lúc thuận tiện cho Tam Lang, chàng bẻ một cành cây khô, ngồi trong viện dạy vợ con viết chữ.
Lúc Ngô thị đi ra thì thấy cảnh này, con trai viết một nét, con dâu và cháu trai mập cũng xiêu xiêu vẹo vẹo theo một đường, hai người theo đuôi Vệ Thành viết từng nét một... một người dạy hai người học, còn vô cùng nghiêm túc.
Cho dù viết trên tuyết, chữ Vệ Thành vẫn rất xinh đẹp, còn chữ của hai cài người ngốc bên cạnh thì thô kệch lại còn nghiêng ngả, không thể tin được bọn họ viết cùng một chữ. Ngô thị không nhịn được, bật cười ra tiếng. Ba người ngồi xổm đồng thời quay đầu, hai người lớn còn vững vàng, Nghiên Mực vốn đã mập mạp, mùa đông lại mặc dày, ngồi xuống đứng lên khó khăn, vừa quay đầu thì trọng tâm bất ổn lạch cạch ngã đặt mông xuống đất.
Khương Mật nghe thấy bên cạnh có tiếng vâng, cúi đầu nhìn, ra là con trai ngã.
Nàng buông cành cây khô trong tay xuống, đỡ Nghiên Mực lên, vỗ vỗ tuyết trên người hắn: "Không học nữa, chúng ta không học nữa. Đầu tiên cứ học thuộc lòng Tam Bách Thiên trước, rồi mới học chữ." Nói xong nàng còn trừng mắt nhìn Vệ Thành một cái, "Chưa biết đi đã để chúng ta chạy, nào có ai dạy như chàng chứ? ”
Người nào đó mới chỉ từng là học sinh, chưa từng làm phu tử ngẩng đầu nhìn trời.
Trực tiếp dạy viết tên có vẻ khó khăn. Vệ Thành, Vệ Ngạn, Khương Mật. Đều là những chữ khó, hơn nữa chữ Vệ kết cấu phức tạp đến mức khiến cho tiểu mập mạp vừa nhìn đã lắc đầu, đột nhiên không muốn cùng họ với cha và ông nội.
Ngô thị theo tới, sờ sờ khuôn mặt mập mạp của tôn tử, lạnh như băng. Bà hung dữ: "Con trai ngươi mới bao nhiêu tuổi? Có ai mới một tuổi đã học viết chữ không? Còn chưa biết đi đã dạy hắn chạy, không sợ bước chân quá lớn kéo rách quần. Trời lạnh như vậy còn ngồi ở ngoài, vào phòng cho ấm, đừng để bị đông lạnh.”
Khương Mật dắt mập mạp chuẩn bị trở về phòng, nhớ tới hỏi: "Nương có đói bụng không? Trong bếp còn thức ăn, nương thích ăn gì thì hấp nóng lại là được... Nếu không thì người trông Nghiên Mực đi để con đi làm. ”
Ngô thị nói bà sẽ tự chuẩn bị. Thấy mẹ chồng đi vào bếp, Khương Mật mới dắt Nghiên Mực về phòng, sưởi ấm tay chân cho hắn. Nghiên Mực còn đang hoài nghi nhân sinh, hắn tràn đầy chờ mong ngẩng đầu, "Nương..."
Khương Mật xoa xoa khuôn mặt mập mạp của Nghiên Mực, hỏi làm sao?
"Không phải con gọi là Nghiên Mực hay sao?"
"Đúng vậy."
"Thế tạo sao phải viết Vệ?"
Khương Mật nhịn cười nói cho hắn biết, Nghiên Mực là nhũ danh, Vệ Ngạn mới là đại danh.
"Vậy con không muốn đại danh." Mặt bánh bao của hắn thiếu chút nữa nhăn ra nếp gấp, đáng thương nói đại danh khó viết.
Vệ Thành ở bên cạnh, nghe thấy thì liếc hắn một cái, nói: "Thế con cho rằng Nghiên Mực rất dễ viết? ”
Nghiên Mực nghe xong càng ủy khuất, hỏi tên của hắn là ai đặt.
" Cha con đặt."
“ Phụ thân xấu.”
Khương Mật cười đến đau bụng, nàng đưa tay nhẹ nhàng vỗ Vệ Thành một cái, dỗ dành Nghiên Mực nói: "Cha xấu, nương giúp con đánh hắn. ”
Nghiên Mực muốn đổi tên nhưng không được thông qua, cũng may kế hoạch học chữ của hắn bị trì hoãn, Khương Mật thấy chữ viết phức tạp như vậy đầu còn to ra, huống gì là tiểu mập mạp chưa tới hai tuổi. Sau khi thương lượng, bọn họ hạ thấp mục tiêu phấn đấu trong năm tới, bắt đầu từ Tam Bách Thiên, trước tiên cứ dạy hắn đọc đã, chờ ngày nào đó học thuộc lòng rồi mới học chữ. Tiểu tử mập không đặc biệt cao hứng, hắn không ngốc, biết là hiện tại không học thì sau này vẫn phải học...
Thấy hắn chưa đầy hai tuổi đã lo lắng, Khương Mật còn không biết xấu hổ nói lúc con còn ở trong bụng nương, bà nội đã chuẩn bị sẵn sàng cho con thi trạng nguyên.
Năm mới, Vệ Thành ở nhà năm ngày, Khương Mật hỏi chàng có cần đi bái phỏng cấp trên một chút hay không? Lúc còn ở quê, năm mới sẽ đến nhà đại thúc công chúc tết. Vệ Thành nói hôm ba mươi đã hỏi thăm đồng liêu Hàn Lâm viện và học sĩ đại nhân cấp trên, giờ không cần đi nữa. Hơn nữa, khó có được mấy ngày nghỉ ngơi, có lẽ người ta cũng bận rộn cùng tam thân lục thích đồng môn bằng hữu liên lạc tình cảm, không dư tinh lực tiếp đãi cấp dưới.
Nghe chàng nói như vậy, Khương Mật mới buông bỏ một chuyện trong lòng.
Mùng sáu, Vệ Thành quay lại nha môn làm việc, Khương Mật tiếp tục dạy Nghiên Mực học Tam Tự Kinh, về phần Ngô thị, bà đã ngóng trông đầu xuân đến từ lâu, chuẩn bị lên phố hỏi thăm xem có ai bán gà con hay không. Hiện giờ ở Tứ Hợp viện, có tường viện vây quanh, rất thích hợp cho việc nuôi gà, Ngô thị muốn nuôi nhiều thêm mấy con, Tam Lang ở Hàn Lâm viện rất phí đầu óc, còn có Nghiên Mực, mỗi ngày cũng phải ăn một quả trứng gà.
So sánh thì Vệ phụ khá nhàn rỗi, lúc còn ở nông thôn, hầu như ông đều làm việc, sau khi chuyển đến kinh thành thì lại không có việc gì làm, Vệ Thành nói cha mẹ không còn trẻ nữa, nên nên ngậm kẹo chơi đùa với tôn tử, hưởng phúc, Vệ phụ chưa quen, vừa qua năm mới đã nghĩ đến chuyện cày bừa đầu xuân, gieo hạt giống, trị sâu bệnh, mùa hạ cấy mạ, thu hoạch mùa thu... Nghĩ đến những chuyện này ông hận không thể xuống đất dạo một vòng, đứng lên đi ra ngoài, gió bắc vẫn còn thổi vù vù, trời đất trắng xóa một màu, kinh thành tháng giêng vẫn rất lạnh, chưa có dấu hiệu ấm lên.
Vệ phụ bị gió bắc thổi qua, tỉnh táo.
Hiện tại ông đã chuyển ra khỏi Hậu Sơn thôn, làm gì còn đất?
Nghĩ vậy ông khom lưng quay về trong phòng, ngồi trên giường lò ấm áp dễ chịu, cả đời làm ruộng, đột nhiên không làm nữa, không quen, thật không quen.