Chương 157: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Nói là nói như vậy, năm nay chưa nhìn ra được gì, đến cuối năm, Vệ Thành vẫn chỉ là thứ thường của Hàn Lâm viện.

Vào đêm giao thừa, hoàng đế tổ chức một bữa tiệc đón năm mới trong cung với các triều thần. Lục học sĩ mang theo phu nhân đi, còn đại đa số các quan viên không đủ tư cách tham gia thì ở nhà mình đón giao thừa, sau đó bọn họ sẽ nghênh đón kỳ nghỉ duy nhất trong năm ngoài nghỉ tuần, quy củ của triều đình là năm ngày nghỉ tết, mùng sáu trở lại làm việc.

Chiều ba mươi, Vệ Thành làm xong chút chuyện cuối cùng, ra khỏi Hàn Lâm viện, trên đường về thấy có quầy bán bánh ngọt, chàng ghé vào mua mấy món điểm tâm, sau đó giẫm lên tuyết chậm rãi đi về. Đến đầu hẻm nhà mình, thấy cửa viện khó có khi được mở ra, Vệ phụ đang quét tuyết trước cửa.

"Cha."

Vệ phụ nghe thấy, ngẩng đầu lên, thấy tam nhi tử trở về, nhếch miệng cười cười, trong miệng thở ra một hơi khí trắng " Đứng ở đây làm gì? vào nhà đi. ”

"Để con quét, cha vào nhà nghỉ ngơi đi." Nói xong chàng đưa túi giấy trong tay cho Vệ phụ, muốn lấy chổi, hai cha con tranh qua tranh lại trước cửa.

Ngô thị đang ở trong bếp, nghe thấy tiếng động, đi ra nhìn: "Hai cha con các ngươi đang làm gì đấy? Con về rồi sao không vào nhà đi? ”

Vệ Thành nói muốn giúp đỡ làm chút chuyện...

"Muốn làm việc, đơn giản. Con đừng tranh giành với lão già, vào thư phòng xem một chút, hôm nay ta đã ra ngoài mua giấy đỏ, cắt xong rồi, chờ còn về viết câu đối, chữ Phúc. Viết nhiều một chút, cửa phòng nào cũng dán một bức”

Ngô thị an bài như vậy, Vệ Thành mới thôi không tiếp tục cướp chổi với Vệ phụ nữa, đầu tiên chàng đặt bánh ngọt mua về lên bàn, xoay người vào thư phòng, mài mực, trải giấy đỏ để viết câu đối. Vệ phụ thấy chàng vào thư phòng, cười cười, nói vậy mới đúng, quan lão gia sao lại đi quét tuyết, để người thô kệch như ông làm mới phải.

Ông thở hổn hển, chuẩn bị tiếp tục làm việc, cũng bị Ngô bà tử mắng.

" Ông cũng vậy! Con dâu đã lấy vải thô nhồi bông làm găng tay cho ông rồi, thế găng tay đâu? Ra ngoài quét tuyết sao không mang theo? ”

"Đeo găng tay làm việc dễ rách, tôi bận rộn xong thì vào phòng sưởi ấm một chút là ấm ngay."

Ngô thị liếc mắt một cái: "Thiếu gì thì thiếu chứ chả thiếu một đôi găng tay, hỏng thì sửa, sửa không được thì làm mới. Bên ngoài lạnh như vậy ông không sợ bị đóng băng. ”

Vệ phụ nói không lại vợ, lấy lòng bảo lần sau sẽ đeo, hôm nay ra ngoài rồi lười về phòng lấy. Thấy ông vẫn còn chịu đựng được, Ngô thị mặc kệ, xoay người về bếp tiếp tục bận rộn. Có tiền hay không có tiền đều phải ăn Tết, đêm nay cả nhà cùng nhau đón giao thừa, phải bày biện một vài món ăn. Phía bắc ít sông lớn, hồ thì đóng băng, ngoài chợ không có rau hay cá. Nên nhà họ đành mua hai cái chân giò, một miếng thịt ngon, một con gà, mẹ chồng nàng dâu thương lượng hầm một cái chân giò với đậu nành , làm thịt kho, gà luộc, lại hấp trứng, xào củ cải...

Trong nhà ít người, không cần làm quá nhiều món ăn, Khương Mật nhớ mua thêm cả bột mì trắng mịn, ở quê nhà đầu năm ăn bánh trôi, ở đây ăn sủi cảo, năm đầu tiên, nhập gia tùy tục cũng làm sủi cảo.

Hiện giờ Vệ gia chưa thể gọi là phát đạt, cho dù Vệ Thành ở Hàn Lâm viện, nhưng cũng chỉ là một nhà bình thường trong kinh thành. Với sự sắp xếp của mẹ chồng nàng dâu, cuộc sống vẫn rất ra hình ra dáng, tuy rằng ít người, nhưng năm mới trôi qua rất náo nhiệt.

Đây là năm thứ hai Nghiên Mực đến nhân thế, năm đầu tiên hắn mới tám tháng tuổi, vừa mới cai sữa, chưa ăn được nhiều loại thức ăn, tuy rằng biết ngồi biết bò nhưng chưa biết đi, mở miệng cũng chỉ nha nha. Khi đó hắn thật sự còn nhỏ, tuy rằng mập mạp béo tốt, chỉ hơi lớn một chút.

Bây giờ cậu bé một tuổi tám tháng, đã nói rất tốt, đi hay chạy đều ổn định, còn có thể giúp nương một chút việc nhỏ.

Khương Mật chỉ vào các loại đồ đạc trong nhà, dạy hắn biết những thứ này gọi là gì, cho nên bây giờ nhờ hắn đưa cái gì cũng không thành vấn đề. Nghiễn Mực rất thích giúp nương, vừa được dính người, vừa có thể tranh thủ làm việc.

Lúc đang làm mâm cơm tất niên, Nghiên Mực cũng ở trong bếp, hắn nhất định phải theo, đặt người trong phòng hắn cũng trộm chạy tới, Khương Mật không còn cách nào, đặt cho hắn một cái ghế nhỏ ở chỗ trống không vướng tay, ngoan ngoãn ngồi, lại đưa cho hắn một cái bánh bao thịt đã được hấp nóng, từ từ ăn.

Lúc ăn Nghiên Mực rất ngoan, chuyên tâm gặm bánh bao thịt, một chút cũng không có gì luống cuống.

Hắn ăn được nửa cái, thì gọi nương.

Khương Mật quay đầu lại hỏi có chuyện gì?

"Không muốn ăn nữa."

"Nương cất cho con, lúc nào muốn ăn thì hấp nóng lại?"

Tiểu tử mập gật gật đầu, hắn đứng lên đưa nửa cái bánh bao thịt lớn về phía Khương Mật, Khương Mật lấy một cái chén sứ thô, bỏ vào trong, đậy lại đặt sang bên cạnh rồi nói với con trai: "Nghiên Mực, ngoan ngoãn ngồi đó, đừng chạy lung tung có biết không?" ”

"À."

"À là có hay không?"

Tiểu tử mập ngồi trên ghế nhỏ nâng mặt cười rộ lên, nói được.

Ngô thị mới đi ra ngoài một chút, vừa quay vào thì bắt gặp một màn này, cười nói: " Là con mới thế, nếu là người khác hắn không ngoan vậy đâu.”

“ Con là nương Nghiên Mực mà, Tam Lang cũng rất nghe lời nương đấy thôi.”

"Đó là sau khi hiểu chuyện, lão tam khi còn bé lúc nào cũng ầm ĩ, sau khi vào thôn học vỡ lòng mới từ từ thay đổi tính tình." Nói đến thôn học, Ngô thị nhớ tới quê nhà, thầm thì không biết tết năm nay ở quê có náo nhiệt hay không, "Lão đại lão nhị bây giờ ruộng m nhiều, thu hoạch cũng nhiều, đừng giống như những năm trước, đến tết mà cũng không đàng hoàng, thì cuộc sống bình thường còn có hy vọng gì nữa? Hôm nay, dù có nghèo đến đâu cũng phải ăn ngon một bữa.”

Khương Mật cũng nghĩ đến nhà mẹ đẻ, không biết phụ thân có nhớ thương nàng hay không.

Cùng ra ngoài với Tam Lang, nàng không đặc biệt nhớ thương những người khác, chỉ lo lắng cho Nghiên Mực. Lúc ấy cái gì cũng không biết, không biết thi xong cần làm gì, còn nghĩ đến chuyện thi rớt thì trực tiếp về nhà còn thi đậu không biết có thể áo gấm hồi hương hay không? Căn bản không nghĩ tới khả năng sẽ không thể quay về, bởi vì không nghĩ tới, nên cũng không nhớ thương gì cha mẹ chồng hoặc cha ruột.

Qua thời gian dài từ từ suy nghĩ, Khương Mật không biết lúc nào mới có thể trở về một chuyến, không biết lúc quay về quê nhà đã thành dạng gì.

Thấy nàng không nói lời nào, Ngô thị hỏi nàng nghĩ cái gì?

"Nhớ cha con, không biết lúc này ông đang làm gì? Đang đang tán gẫu với nhà đại bá hay là cùng cẩu tử chờ ăn bữa cơm tất niên. ”

"Con nhớ nhà?"

Khương Mật cười cười: "Nương nói không đúng. Nơi có Tam Lang và Nghiên Mực ở mới là nhà, chỉ là năm mới đến thì nhớ tới cha, trừ năm mang thai Nghiên Mực, còn lại năm nào con cũng về nhà mẹ đẻ thăm ông ấy, năm nay lại không về được. ”

"Sau này sẽ gặp lại thôi, hoặc là chúng ta quay về thăm quê, hoặc là nhà mẹ đẻ con có người có tiền đồ, không chừng cũng sẽ lên kinh."

"Nương không phải cũng nhớ tới thân thích bằng hữ ở quê nhà hay sao? Còn an ủi con nữa. ”