Có mấy lời Khương Mật nghe được chỉ là những lời tốt bề ngoài, cuối cùng thì nàng cũng được chứng kiến nữ quyến nhà giàu tranh đấu.
Bên ngoài thì yên bình, nhưng dòng nước ngầm phía dưới bắt đầu khởi động, đấu đến tàn nhẫn.
Khương Mật trực tiếp trở về đông sương phòng, Ngô thị kinh ngạc, thầm thắc mắc, bình thường con dâu ra vào đều sẽ chào hỏi bà, lần này lại không để ý tới. Bà kéo tam nhi tử lại hỏi chuyện gì? Có phải không suôn sẻ?
Vệ Thành không rõ lắm, ngoại nam tới làm khách sao có thể nhìn chằm chằm vào nữ quyến trong phủ người khác? Chàng chủ yếu nói chuyện với Lục học sĩ, sau khi dùng bữa trưa lại trực tiếp vào thư phòng.
Thấy nhi tử như vậy, Ngô thị trừng mắt nhìn chàng một cái: " Con dẫn nương tử ra cửa, sao lại không biết? bình thường nàng đối xử với con như thế nào? Con không thể quan tâm tới nàng hơn à? ”
"Không phải như vậy, nương. Nhà giàu sẽ tiếp riêng khách nam và nữ khách, tình huống bên phía Mật nương thế nào con thật sự không rõ ràng lắm. ”
" Con không hỏi?
Vệ Thành nói mình chuẩn bị hỏi, ngồi trên xe ngựa nhà người khác nên không tiện, về đến nhà thì nàng nói quá mệt muốn nghỉ ngơi một lát, từ từ rồi nói sau.
Ngô thị tiếp nhận cách nói của chàng, bảo chàng vào bếp nấu nước cho nương tử, lúc bưng qua thì thuận tiện hỏi xem chuyện gì xảy ra. Vệ Thành không chỉ mang nước cho Khương Mật uống, mà còn lấy khăn tay để nàng bôi son lên mặt, rửa sạch sẽ thoải mái hơn một chút. Lúc Khương Mật lau mặt, Vệ Thành ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi: "Thật sự mệt mỏi như vậy sao? ”
Động tác lau mặt của Khương Mật dừng lại, nàng đặt khăn tay xuống, quay đầu lại nói: "Là trong lòng thiếp không thoải mái, Lục học sĩ là ai thiếp không rõ lắm, nhưng thiếp cảm giác trong lòng Lục phu nhân khinh thường chúng ta. ”
Nam nhân tâm lớn, thường xuyên nhìn không để ý tiểu tiết, Vệ Thành lắc đầu nói chàng không có cảm giác gì.
Khương Mật bảo chàng ngồi gần một chút, dựa vào vai chàng nói: "Thiếp nghĩ, nếu là Nghiên Mực nhà chúng chúng ta nghịch ngợm suýt nữa sảy ra chuyện lại được người ta may mắn cứu giúp, ít nhất thiếp sẽ để hắn tự mình nói lời cảm ơn với ân nhân, chúng ta ở Lục phủ nửa ngày, tiểu thiếu gia nhà hắn có từng lộ diện không? không hề. Có lẽ chuyện hôm nay mời chúng ta tới làm khách cũng là do Lục phu nhân nhất thời hứng khởi, lúc vừa nghe nói có lẽ trong lòng có chút cảm kích, nhưng không quá sâu, nhà bọn họ môn đệ cao, chúng ta chỉ là hộ nghèo, cảm thấy đã thịnh tình khoản đãi như vậy, chúng ta phải nên vui mừng tạ ơn... Người ta sẽ nghĩ như vậy, không phải là đang chướng mắt nhà ta hay sao? Nếu lại là nam nhân có gia thế khác cứu tiểu thiếu gia nhà hắn, có lẽ bọn họ còn tự mình đến cửa bái tạ? ”
Vệ Thành nghĩ theo, cũng thấy có đạo lý, nhưng chàng vẫn cảm thấy Lục học sĩ không giống loại người đó, nếu trong lòng hắn xem thường mình, căn bản không cần phải mời, thân phận của hắn là gì, quan giai cao như vậy, cần gì phải tạo quan hệ với một thứ cát sĩ không quyền không thế không phẩm không giai?
Khương Mật nhìn ra chàng đang rối rắm, lấy mặt cọ cọ lên cổ chàng, nói: "Có thể Lục học sĩ là Lục học sĩ, Lục phu nhân là Lục phu nhân. Ta không biết Lục học sĩ, không thể khẳng định qua loa, chỉ là muốn nhắc nhở tướng công, Lục gia dù sao cũng là thế gia đại tộc. Khi ở chung với Lục học sĩ chàng đừng quá tùy ý, chỉ sợ có một số việc ngoài miệng nói không giống trong lòng nghĩ, chúng ta nên cẩn thận một chút. ”
Sau khi nói ra Khương Mật cảm thấy thoải mái hơn một chút, nàng nắm tay Vệ Thành nói vẫn là ở nhà tự tại, nhà người khác dù có tốt đến đâu nàng cũng không muốn ở lâu.
"Nếu có chuyện tương tự, có thể từ chối ta sẽ từ chối."
"Đừng miễn cưỡng, sau này dù sao chàng cũng phải thăng quan, chuyện đi lại như vậy sẽ càng ngày càng nhiều, thiếp phải từ từ làm quen."
"Xuất thân của ta thấp chức vị cũng thấp, mới để người ta coi thường nàng." Vệ Thành hiếm khi có được ý chí chiến đấu như vậy, muốn leo lên trên, leo lên cao một chút, không chỉ vì đi lên mới có thể làm nhiều việc hơn, mà chàng cũng hy vọng lúc mình dẫn phu nhân ra ngoài sẽ được người ta tôn trọng. Cha mẹ cùng thê nhi bị người xem thường, là do chàng không có bản lĩnh.
Vệ Thành nổi lên ý chí chiến đấu, nhưng mọi việc vẫn phải làm đến nơi đến chốn rồi thành quả từ từ sẽ đến.
Bình thường tuyển chọn Hàn Lâm viện thứ thường xong, theo lão Hàn Lâm học sĩ học ba năm, sau đó có một kỳ thi đánh giá, tốt thì sẽ có cơ hội được đề bạt thành biên soạn, không tốt thì có khả năng bị chuyển ra ngoài. Thời gian Vệ Thành ở Hàn Lâm viện còn ngắn, chưa được nửa năm, phải cố gắng rất nhiều mới có thể thăng chức.
Trong thời gian này chàng vẫn m theo sự an bài của bên trên, cần cù học tập, không hề nghĩ đến chuyện dựa vào hai lần qua lại với Lục học sĩ để kết giao tình. Dường như chàng đã quên mình và Lục học sĩ có mấy lần nói chuyện rất vui vẻ, mỗi lần gặp mặt đều vô cùng khách khí, không dám thiếu một chút cấp bậc lễ nghĩa nên có nào.
Lục học sĩ ngoài miệng nói không cần khách sáo nhưng trong lòng vô cùng hài lòng với Vệ Thành. Hắn mời Vệ Thành tới cửa làm khách là muốn thử chàng một lần, để xem sau khi mình thể hiện thưởng thức, hậu sinh này có bình tĩnh được hay không.
Xem ra Vệ Thành thật sự kiên định, không nghĩ đến việc báo đáp âm tình, cũng không chủ động dán lên làm quen.
Trước đó Lục học sĩ chiếu cố Vệ Thành thuần túy bởi vì Càn Nguyên Đế, hắn nhìn ra trong đám người được tuyển vào Hàn Lâm viện lần này, hoàng thượng hứng thú với Vệ Thành nhất, tuy rằng cho đến nay vẫn không có bất kỳ ý tứ đề bạt nào, nhưng chưa từng ngó lơ. Chỉ cần được hoàng thượng nhìn trúng, tiền đồ không thể kém, Lục học sĩ tò mò rốt cuộc Vệ Thành có thể đi bao xa, cho nên mới có lần thử thách này, kết quả còn hơn cả mong đợi của hắn. Lúc trước Lục học sĩ chỉ làm việc theo tâm ý của hoàng thượng, giờ đây hắn mới chân chính coi trọng Vệ Thành, cũng càng thận trọng hơn.
Lục học sĩ dành thời gian nói chuyện với phu nhân, hỏi xem vị nương tử kia của Vệ Thành thế nào?
"Thiếp không hiểu ý tức của lão gia."
"Ý là ngày đó nàng ở chung với Vệ phu nhân nửa ngày, có nhìn ra chuyện gì không?"
"Thiếp thấy nhãn lực của nàng cũng được, nói chuyện dễ nghe, bộ dáng lại càng không tệ, chỉ là xuất thân quá thấp. Đôi bàn tay kia là của người lao động nặng nhọc, ở trước mặt thiếp cũng câu nệ, dù sao cũng là xuất thân tiểu hộ, không thể giống thế gia quý nữ, gặp chuyện lớn cũng có thể thong dong trấn định. ”
Lục học sĩ lại hỏi “ Nàng nói xem cô ta có giống như người sẽ kéo chân tướng công hay không? ”
Lục gia Tam thái thái xua tay nói không đến mức, chỉ là không được phóng khoáng mà thôi.
"Như vậy à..."
"Lão gia đặc biệt chú ý tới thứ cát sĩ này như vậy, thực sự thưởng thức nên muốn đề bạt hắn sao? ”
"Cũng không phải ta, là người khác muốn đề bạt hắn."
"Ai vậy?"
"Cái này nàng đừng quản, chỉ cần biết hắn sẽ không vĩnh viễn là một thứ cát sĩ nho nhỏ, thấy phu nhân hắn thì nàng khách khí một chút."
"Thiếp cũng không hề không khách khí, chưa từng nói một câu khó nghe. Nhưng mà người nọ thật sự có bản lĩnh lớn như vậy? Chẳng phải hắn không có hậu trường không có chỗ dựa hay sao? Ai lại mặc kêc con cháu nhà mình mà đi đề bạt hắn? ”
Càn Nguyên Đế không rõ ràng, Lục học sĩ nào dám nói lung tung? Hắn cũng không dám đánh cược vào miệng phu nhân nhà mình, nhỡ đâu phu nhân vô ý nói ra với tỷ muội nhà mẹ đẻ hoặc là tẩu tử đệ muội, sẽ vô cùng phiền toái. Cho nên, mặc kệ Lục phu nhân hiếu kỳ, Lục học sĩ không nói nhiều, chỉ nói sau này sẽ biết, để nàng từ từ nhìn.