Chương 155: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chưa kịp làm gì, một tuần đã trôi qua. Đến ngày ước định với Lục học sĩ, Khương Mật dậy rất sớm để thu thập bản thân. Nàng tỉ mỉ búi tóc, vẽ lông mày, muốn bôi thêm một chút son phấn, ở giữa hộp son vì được sử dụng thường xuyên nhất, nên càng ngày càng ít đi, hôm nay thấy đáy. Khương Mật mới phát hiện, đáy hộp cũng có tranh.

Vì chỉ lộ ra một chút nên nhìn không rõ là tranh gì, Khương Mật tò mò, lấy ngón tay lau đi. Ngay lập tức nàng đỏ bừng mặt, ném hộp son xuống.

Hộp sứ màu to bằng bàn tay bị ném lên bàn trang điểm, truyền đến một tiếng đông, Khương Mật không để ý đến nó, nàng nhìn ngón tay mình dính một chút màu đỏ, vốn dĩ muốn thoa lên môi, bây giờ lại chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng bỏng. Nhớ tới lúc Vệ Thành mang về tặng mình, nàng còn nói với nương những thứ bán trong thành đúng là quý giá, ngay cả cái hộp cũng nhã nhặn như vậy...

Đây đâu phải là nhã nhặn? Là tình thú thì có.

Khương Mật dời ghế, muốn đi ra ngoài, mới nhớ tới hộp son còn để lung tung trên bàn trang điểm, nàng quay qua đậy nắp lại, rồi mới ra khỏi phòng, xuyên qua sân viện đi về phía tây sương đối diện. Thấy bên kia sáng đèn, đẩy cửa đi vào quả nhiên Vệ Thành đang đọc sách.

Tiếng mở cửa lớn như vậy vệ Thành sao có thể nghe không thấy?

Chàng buông sách vở xuống, ngẩng đầu nhìn Khương Mật: "Mật nương..."

Vừa mới há miệng người đã đi tới trước mặt chàng, Khương Mật đưa tay lau lung tung trên mặt Vệ Thành, còn chưa hả giận, thế là vẽ thêm hai vạch đỏ lên má phải của chàng.

Vệ Thành sửng sốt, muốn hỏi chuyện gì thì nhìn thấy trên ngón tay nàng dính son, lại nhìn thấy biểu tình thẹn thùng của nàng, lập tức hiểu được có chuyện gì xảy ra. Chàng đang do dự giữa giải thích và giả ngu, thì bị Khương Mật nhìn thấu.

" Chàng biết, Chàng quả nhiên biết."

"Biết cái gì?"

Khương Mật lại muốn nhéo mặt chàng, còn chưa kịp chạm tay vào đã bị Vệ Thành nắm lấy.

"Chàng biết nó là cái gì? Biết sao vẫn còn mua? Không xấu hổ à?" Khương Mật tức giận, Vệ Thành bất chấp vặn khăn tay lau mặt, ôm người ngồi trên đùi mình, giải thích lúc mua thật sự không biết, về sau mới nghe nói.

"Ở học đường còn nói chuyện này?!"

"Là Lâm huynh, Lâm huynh nàng nhớ chứ? Là người lần trước cùng chúng ta lên tỉnh thành ứng thi hương ấy, hắn dẫn ta đi mua, sau đó hỏi ta nàng có thích hay không, ta mới biết..."

Khương Mật giơ tay lên muốn véo mặt chàng, hừ nói: "Tâm tư toàn đặt lên mấy thứ này, khó trách không thi đỗ cử nhân. Từ từ đã, chàng nói như vậy có nghĩa những người bạn đồng môn kia còn biết chàng mua cái này cho thiếp? ”

"Không phải ai cũng biết."

"Vậy là vẫn có một số người biết??"

Vệ Thành:...

Khương Mật tàn nhẫn véo chàng một cái, véo xong còn chưa hả giận, nhìn mặt chàng đỏ lên lại không nỡ xuống tay. “ Lúc chàng mang cái này về thiếp còn đang mang thai Nghiên Mực, nên không dám dùng, sau khi sinh lại sợ dính lên người hắn, cho nên vẫn để đó, vì thiếp cảm thấy không cần nên thiếu chút nữa là chuyển cho người khác, nhưng vì là đồ chàng tặng nên dù không tiện dùng cũng không nỡ. Nếu thật sự cho người khác, hoặc là dùng đến đáy ở trước mặt nương, vậy thiếp đào một cái hố chôn mình luôn cho xong. ”

Vệ Thành làm nương tử giận, lẽ ra, chàng nên sâu sắc thừa nhận sai lầm, không nên cùng nương tử nhà mình tranh cãi, Vệ Thành đúng là chuẩn bị giải thích, chưa kịp đã nhịn không được bật cười.

Khương Mật nâng mặt chàng: "Chàng còn cười!l. ”

"Mật nương bộ dạng lúc nàng tức giận với ta thật giống tiểu tử mập. Đều là hổ giấy, nãi hung.”

Khương Mật không muốn để ý tới chàng, từ trên đùi đi xuống, chuẩn bị ra khỏi tây sương phòng. Lại bin Vệ Thành ôm eo trở về.

"Là ta không biết xấu hổ, lỗi của ta, đừng tức giận. Mật nương nàng đi lấy cho ta chậu nước, để rửa mặt, cứ để thế này thì không ra ngoài được." Khương Mật liếc mắt nhìn hai vạch đỏ trên mặt chàng, mới đi ra ngoài lấy nước. Bình thường Vệ Thành nói muốn rửa mặt, nàng đều sẽ đun một nồi nước nóng, pha thành nước ấm rồi mới bưng đi. Bây giờ nàng lười làm thế, bưng một chậu nước lạnh lẽo tới, ngồi bên cạnh nhìn chàng rửa, nhìn chàng chà xát da mặt.

Mùa đông rửa mặt nước lạnh, hương vị đó thực sự khó mà nói được.

Cũng may Khương Mật không giày vò chàng nữa, chuyện hộp son thành công bỏ qua.

Thu thập xong cho Vệ Thành, Khương Mật không lập tức đi trang điểm, nàng vừa rồi vội vàng trang điểm quên mất chuyện ăn sáng, sau khi dùng xong điểm tâm, dỗ dành nhi tử rồi giao cho mẹ chồng Ngô thị, nàng mới trở về phòng sửa sang lại một lần. Sau khi chuẩn bị xong, thời gian cũng vừa đúng.

Hai vợ chồng ra khỏi cửa viện, Vệ Thành vươn tay về phía nàng, Khương Mật hỏi sao?

"Ngày hôm qua tuyết rơi, mặt đất trơn trượt, để ta dắt nàng đi."

Vệ Thành dắt nàng đi qua nhiều con hẻm, đi thật lâu mới đến trước cửa nhà họ Lục. Nàng đã từng thấy qua trong mộng, trong đại môn khí phái cũng có ba tòa ngũ tiến viện, nô tài trong phủ còn có thể diện hơn người bình thường, đây chính là đại gia đình phú quý truyền thừa qua nhiều đời đặt gốc rễ ở hoàng thành. Nếu nói không hâm mộ là nói dối, Khương Mật có hâm mộ một lát, rồi bình tâm lại. Người ta kiếp trước tích phúc, đời này đầu thai tốt, sinh ra đã hưởng phú quý ngập trời, người bình thường không thể so sánh được. Khương Mật tự biết cuộc sống của mình đã vô cùng tốt, mấy năm trước có nghĩ nàng cũng không dám nghĩ tới cuộc sống như bây giờ.

Nàng đi theo Vệ Thành, được quản gia dẫn đến viện của Lục gia tam phòng.

Lần trước tới, Lục học sĩ gặp Vệ Thành ở chính sảnh, chính sảnh chính là một nơi nghiêm túc, khách khí. Lần này vì biểu hiện thân cận, hắn và Lục gia Tam thái thái chờ ở phòng khách, quản gia dẫn người qua, bên ngoài lạnh như vậy, vừa vào trong phòng đã thấy cực kỳ ấm áp, đi đường lâu, Khương Mật cảm giác đầu ngón chân đều đã đông cứng lại, lúc này mới cảm thấy thoải mái.

Bên trong phòng khách, ngoại trừ Lục học sĩ cùng phu nhân hắn còn có hai nha hoàn, thấy phu nhân nhà giàu phú quý thể diện như vậy, Khương Mật có chút ngượng ngùng, tựa như lúc trước Vệ phụ đến Tập Cổ Hiên, không dám tùy tiện đưa tay nhấc chân, nhận chén trà thôi cũng phải vạn lần cẩn thận, sợ đánh rơi bồi thường không nổi... Loại cảm giác này Khương Mật hiểu được, trên người người ta mặc lụa trơn, ngồi ghế trải đệm mềm mại, vải dùng để làm đệm còn tốt hơn vải bọn họ mặc không biết bao nhiêu lần.

Lúc đầu, Khương Mật ngay cả một bước chân cũng không dám bước, sợ giẫm bẩn nhà người khác.

Xuất thân như bọn họ, bình thường tam thái thái chướng mắt. Là di Vệ Thành cứu con nàng hai lần, cho dù trong lòng cảm thấy Vệ thứ thường và phu nhân quá nghèo hèn, nàng vẫn không biểu hiện ra ngoài, chỉ cười tủm tỉm nói chuyện, khen Vệ Thành là thanh niên tuấn tài, không có hậu trường không có chỗ dựa vẫn có thể lộ diện trước mặt hoàng thượng. Nàng lôi kéo Khương Mật đến gần, khen nàng xinh đẹp.

Bữa trưa dùng ở Lục gia, Khương Mật không ăn no, chứng kiến qua những thứ này, nàng càng hiểu rõ hơn, Tam Lang xuất thân bần tiện, muốn bò lên trên có bao nhiêu khó khăn, nàng sợ cản trở đến chàng, thà rằng đói cũng không muốn làm chàng mất mặt.

Sau khi ăn xong, hai nam nhân nói muốn vào thư phòng nói chuyện, Tam thái thái chủ động dẫn Khương Mật đi dạo trong vườn, gặp được mấy cô nương trong phủ. Mấy người kia không phải tam phòng, còn có người hỏi Tam thái thái đây là thân thích nhà ai?

Chịu đựng nửa ngày, lúc rời khỏi Lục phủ, cả thể xác lẫn tinh thần nàng đều thấy thoải mái, Lục gia vẫn an bài quản gia đưa bọn họ về, Vệ Thành đỡ Khương Mật lên xe ngựa trước rồi chàng mới lên, sau khi yên vị, xe ngựa lộc cộc lăn bánh, Khương Mật mới thở phào nhẹ nhõm.

Vệ Thành phủ lên tay nàng, lo lắng nhìn.

Khương Mật lắc đầu nói không sao.

Ngồi trên xe ngựa nhà người khác nên hai người cũng không tiện nói thêm gì, đến viện tử nhà mình, tới cửa, Khương Mật mới lộ ra chút mệt mỏi.

"Có phải mệt mỏi không? Về nhà nghỉ ngơi một chút? ”