Ban đầu Vệ phụ còn lo nhàn rỗi không có việc gì để làm, giờ thì đã có, ông thay giày, rảnh rỗi thì quét tuyết, không chỉ mặt sân được quét sạch sẽ, mà trước cửa cũng được ông dọn dẹp, ông nghĩ đại nhân nhà khác ra ngoài có người nâng kiệu, nhi tử của ông không có, phải đi bộ. Người làm cha nhàn rỗi không có việc gì thì quét tuyết, quét sạch sẽ nhi tử ra vào sẽ thuận tiện hơn.
Từ sau khi tuyết rơi, phạm vi hoạt động của Nghiên Mực đã bị hạn chế ở trong phòng, trong hai người Khương Mật hoặc Ngô bà tử sẽ luôn có một người canh giữ hắn, người còn lại phụ trách nhóm lửa nấu cơm hoặc đi chợ.
Trong kho chất đống không ít than, còn có lương thực triều đình phát. Mấy năm trước Vệ Thành là tú tài nhất đẳng mỗi tháng được lĩnh sáu đấu gạo, đủ cho chàng và Khương Mật ăn. Hiện giờ được nhiều hơn không ít, mấy người trong nhà ăn không hết. Mấy thứ này làm cho Ngô bà tử thoải mái hơn rất nhiều, nghĩ đến những gia đình thiếu gạo thiếu than, mùa đông này không biết sẽ khó khăn đến thế nào.
Các nữ nhân một lòng một dạ chăm sóc hài tử lo liệu việc nhà, trụ cột của gia đình lại không có tinh lực suy nghĩ những thứ này, lúc Vệ Thành làm việc không có một chút mơ hồ, rất ít phân tâm, ra khỏi nha môn mới cân nhắc chuyện trong nhà, thấy sắp đến nghỉ tuần, Vệ Thành nghĩ ngày thường mình không có nhiều thời gian ở bên cha mẹ thê nhi, muốn thừa dịp nghỉ phép làm bạn tâm sự với người trong nhà.
Còn đang mải nghĩ, bống nhiên bị người ta gọi lại.
Vệ Thành đi bên đường, một chiếc kiệu nhỏ hai người khiêng đuổi theo từ phía sau, rèm được nhấc lên, là Lục học sĩ. Vệ Thành chắp tay nói: "Vãn sinh gặp qua đại nhân. ”
Lục học sĩ sai gia phó dừng kiệu, khom lưng bước xuống.
Vệ Thành còn tưởng rằng chỉ là chào hỏi, xem ra là có việc cần nói, chàng làm ra tư thái cung kính rửa tai lắng nghe, Lục học sĩ cười một tiếng, nói không cần câu nệ: "Ta đã cẩn thận đọc qua mấy bài viết ngươi làm, có chút hứng thú, ngày mai nghỉ tuần, muốn mời ngươi đến nhà ta làm khách. ”
Vệ Thành chần chờ một chút.
Lục học sĩ hỏi: "Ngươi có sắp xếp khác không? Ta cũng là hơi đường đột. ”
"Thưa không, vãn sinh không nghĩ tới có thể được đại nhân mời, nhất thời sửng sốt."
"Vậy ngày mai ta ở trong phủ chờ ngươi, chúng ta tán gẫu, cứ như vậy nhé." Lục học sĩ nói địa chỉ cho chàng, rồi trở về kiệu. Vệ Thành đưa mắt nhìn hắn rời đi, mới tiếp tục đi về, vừa đi vừa thở dài, vừa định ngày mai ở nhà không ra ngoài, lại có chuyện. Nhưng mà có thể được Lục học sĩ mời đến phủ làm khách, Vệ Thành trong lòng cũng rất vui mừng, không phải là sung sướng vì leo lên cành cao, mà vui vì rất khó có người cẩn thận đọc qua văn chương của Vệ Thành, hơn nữa còn tán thành một phần tư tưởng của chàng.
Vốn tưởng rằng một tiểu quan không phẩm không giai như chàng sẽ không có ai chú ý tới.
Cho dù bên ngoài lạnh đến lợi hại, trong lòng Vệ Thành lại vô cùng ấm áp, trên mặt mang theo hai phần vui mừng, chàng vừa mới vào cửa Khương Mật đã nhìn ra, hỏi có chuyện gì tốt phải không?
"Vừa rồi gặp được học sĩ đại nhân, mời ta ngày mai đến phủ hắn làm khách, muốn bàn luận về văn chương của ta."
"Vậy thì tốt, có muốn thiếp chuẩn bị cái gì không?"
Vệ Thành nói không cần, đi lại hàng ngày thì không cần tặng lễ, hơn nữa trong nhà mình là tình huống gì, trên dưới Hàn Lâm viện không ai không biết, chuyện chàng nghèo đến mức không có tiền ở lại kinh thành nên được hoàng thượng tiếp tế quá nổi danh, bình thường người khác mời Vệ Thành đều phải nói thêm một câu không cần trọng lễ. Những chuyện này Vệ Thành không nói với Khương Mật, dù sao thì Khương Mật vô cùng tin tưởng chồng, hỏi chàng có cần hay không, chàng nói không cần thì Khương Mật cũng không quan tâm nữa.
Vệ Thành vào phòng, chờ cảm giác trên người ấm áp hơn mới đi đến bên cạnh Khương Mật: " Ta định tranh thủ nghỉ tuần để bồi hai mẹ con, trách ta tham lam, không nỡ cự tuyệt học sĩ đại nhân. ”
"Cái này không có gì, tướng công bôn ba bên ngoài là vì cả nhà chúng ta, thiếp không giúp được nhiều, cũng sẽ không làm phiền chàng. Ngày thường chàng đi sớm về muộn, buổi tối trở về vẫn dành ra thời gian nói chuyện với cả nhà, cả thiếp và cha mẹ đều rất hài lòng rồi, số lần gặp mặt so với lúc chàng còn đọc sách nhiều hơn. Con người, không thể quá tham lam, nên hài lòng với những gì mình có, sống cho tốt. ”
Khương Mật đưa tay xoa bóp vai Vệ Thành, gọi Nghiên Mực tới, để hai cha con bọn họ ở chung một lát. Sau khi giao Nghiên Mực cho Vệ Thành, nàng đứng dậy đi vào phòng bếp, mùa hè Khương Mật sẽ chủ động chọn công việc nhóm lửa nấu cơm, đến mùa đông nàng thường nhường cho Ngô thị, mùa đông lạnh, trong bếp là ấm nhất, vừa nấu cơm còn có thể vừa sưởi ấm, rất thoải mái.
Khương Mật đi tới thì nhìn thấy mặt mẹ chồng bị ánh lửa chiếu đến đỏ bừng.
“Ta nghe thấy có tiếng nói, Tam Lang về rồi à?
"Đúng vậy, đã về, con giao Nghiên Mực cho chàng, để hai cha con thân cận một lát, rồi giúp nương chuẩn bị cơm."
Khương Mật nhìn ra mẹ chồng muốn nấu món hầm, liền giúp đỡ. Ngô thị cũng đang tính toán việc nhà, hỏi: "Ngày mai có phải Tam Lang không cần dậy sớm hay không? Nha môn nghỉ tuần nhì? ”
"Đúng vậy, sáng mai có thể ngủ thêm một lát, nhưng mà con vừa nghe tướng công nói chàng được học sĩ đại nhân mời đến nhà làm khách, chắc là giữa buổi sáng sẽ ra khỏi cửa."
“Học sĩ đại nhân là quan lớn?
"Vậy phải xem là học sĩ gì, trong Hàn Lâm viện có rất nhiều loại học sĩ đại nhân, nhưng kém nhất cũng là quan ngũ phẩm."
“Nói như vậy nghĩa đại quan lão gia còn rất thưởng thức Tam Lang?
"Tướng công phong cốt khí tiết đều không thiếu, chẳng lẽ không nên được thưởng thức? Nhưng nghe chàng nói ngoại trừ được hoàng thượng thưởng thức đề bạt, những người khác muốn thăng chức thì phải thi, không thể dựa vào cấp trên định đoạt, dù sao cứ cách một khoảng thời gian cố định sẽ có thi đánh giá, biểu hiện tốt mới có thể đi lên." Mẹ chồng nàng dâu thường xuyên xoay quanh Vệ Thành, hai người ở bên ngoài thì khiêm tốn, đóng cửa lại lặng lẽ thổi phồng, một người cảm thấy con trai mình tốt nhất trên đời này, một người cảm thấy nam nhân mình siêu giỏi, hai người bọn họ cực kỳ hợp trong khoản này.
Hai người vừa nói chuyện vừa chuẩn bị xong cơm, bưng thức ăn lên bàn, bốn lớn một nhỏ ngồi vây quanh.
Tiểu mập mạp hơi thấp, ngồi ghế thì chỉ có thể lộ ra một đôi mắt trên mặt bàn, miệng cũng không lên được. Vệ Thành đưa tay muốn ôm hắn, tiểu mập mạp không để ý tới cha, muốn đi tìm nương, bị Khương Mật chọc vào ót.
"Hai bữa sáng trưa đều là nương ôm đút, buổi tối con ăn cùng cha đi."
Ngô thị sợ chậm trễ nhi tử dùng cơm, nói: "Để ta cho ăn, con với Tam Lang ăn đi. ”
Khương Mật nhẹ nhàng kéo bà một chút, nói để cho phụ tử bọn họ bồi dưỡng tình cảm, bằng không Tam Lang ăn xong ngồi một lát lại phải vào thư phòng, Nghiên Mực ăn no sẽ buồn ngủ. Ngô thị lúc này mới không quản, mặc cho tiểu mập mạp ủy khuất trở lại trước mặt cha, Vệ Thành đưa tay ôm một cái: "Lại nặng hơn rồi? ”
Nghiên Mực không để ý tới chàng, ngồi trên đùi cha đập đập bàn đòi ăn thịt.
Lúc nào cũng nghe thấy Ngô thị nói phải ăn cơm thật tốt, ăn nhiều mới có thể nhanh chóng lớn lên, hắn nhìn cha mình nhẹ nhàng nhấc tay là có thể ôm mình lên, bản thân lại là một tiểu thấp lùn ngắn cũn không linh hoạt, sau khi mặc quần áo mùa đông đi đường càng buồn cười hơn... So sánh, Nghiên Mực cảm thấy mình thua, nên ăn cơm đặc biệt dụng tâm, dồn hết sức lực muốn lớn hơn cha mình, sau khi lớn hơn là có thể đạp phụ thân xuống gầm giường, chiếm lấy vị trí bên cạnh nương.