Chương 151: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Ngược lại là Hàn Lâm học sĩ, sau khi nghe nói, có cơ hội thì đề cập với Hoàng Thượng. Vị học sĩ này là tâm phúc của Càn Nguyên Đế, biết hoàng thượng để ý Vệ Thành nên mới nói. Càn Nguyên Đế quả nhiên cảm thấy hứng thú, hỏi hắn xảy ra chuyện gì, Hàn Lâm học sĩ kể Vệ Thành chỉ nói là lỗi của mình, không nói thêm gì khác, cụ thể xảy ra thế nào thì không rõ. Lúc ấy hoàng thượng không truy vấn, sau đó mới phân phó với thái giám tổng quản nói một câu, sai người đi hỏi thăm một chút.

Chuyện hoàng thượng tò mò, không quản có đúng hay không đều phải đi điều tra, mà còn phải điều tra rõ ràng chi tiết.

Đột phá không phải là ở Vệ gia, mà là ở trên người Tập Cổ Hiên Phùng chưởng quỹ, có người mượn cớ đi mua tranh chữ cổ tán chuyện với hắn, nói đến Hàn Lâm viện thì nói đến Vệ Thành, Phùng Lương biết nhiều hơn một chút.

Lúc đó Vệ Thành thi trúng, Quách cử nhân rớt, cho nên hắn nhàn rỗi đến nhàm chán chỉ còn cách lải nhải không ít chuyện với Phùng Lương.

Vệ gia phân gia vốn đã là chuyện lạ, phân gia xong Vệ Thành cưới vợ, sau đó chuyển vận càng làm cho người ta tò mò, cảm thấy chuyện xưa này sảng khoái, vả mặt giòn tan. Thấy người ta có hứng thú, Phùng Lương nói liền một hơi, bắt đầu từ trước khi Vệ thứ thứ thường phát đạt, huynh đệ chê chàng không có bản lĩnh đọc sách, liên lụy đến người nhà nên bức bách song thân phân gia, Vệ thứ thường tâm tốt, bị ca ca nhục nhã như vậy mà sau khi được tuyển vào Hàn Lâm viện còn lấy bạc gửi về quê, bạc là tiền an gia hoàng thượng ban, chàng chia ra hai trăm lượng cho hai ca ca.

Người đến hỏi thăm hỏi hắn vì sao lại biết? Là Vệ thứ thường tự kể?

Phùng Lương xua tay: "Lúc ấy không biết, sau đó hắn muốn mua viện tử, thấy ta ở kinh thành đã lâu, làm chưởng quầy tiếp xúc với nhiều người, nên mời ta hỗ trợ. Ta hỏi hắn muốn mua loại viện nào, hắn nói chỉ cần đủ ở vài người là được, không cần chú ý tới vị trí, ta hỏi hắn có thể bỏ ra khoảng bao nhiêu tiền? Hắn nói không quá ba trăm lượng. Ta mới thắc mắc, ai cũng biết hoàng thượng ban cho hắn năm trăm lượng, mới hỏi hắn vì tại sao giới hạn trong vòng ba trăm, hắn nói đã gửi chút tiền về quê. Nói hiện giờ mình có một chút tiền đồ, muốn tận tâm ý giúp đỡ người nhà. ”

Đã làm chưởng quỹ là rất biết cách nói chuyện, Phùng Lương nói như vậy, người hỏi thăm cũng cảm thấy Vệ Thành phúc hậu, hắn lại hỏi thêm vài câu, đem chuyện hoàng thượng tò mò biết rõ rồi tùy tiện mua hai thứ ra khỏi cửa hàng đồ cổ.

Ngày đó Càn Nguyên Đế nghe được đoạn chuyện này, nghe xong ném chén trà đi, tức giận nói: "Trên đời sao lại có loại huynh đệ con cái như này. ”

Thái giám tổng quản khuyên hoàng thượng bớt giận, nói bọn họ cũng đã bị giáo huấn rồi, nếu không nháo phân gia, làm sao đến mức bị vây khốn ở nông thôn? Không phân gia cả nhà bọn họ hoàn toàn có thể dựa vào Vệ Thành để sống tốt.

Càn Nguyên Đế thoải mái hơn một chút.

"Đáng tiếc hai trăm lượng bạc của trẫm."

"Nô tài có thể nhìn ra, mặc dù hoàng thượng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn cao hứng vì Vệ thứ thường gửi tiền về quê."

Đúng thế.

Huynh đệ có lỗi với chàng, chàng lại xứng đáng với huynh đệ, không những ghi nhớ tình nghĩa còn có lương tâm, làm việc đại khí, ngày đó hoàn toàn không nhìn lầm Vệ Thành, thấy chàng sau khi được tuyển vào Hàn Lâm viện vẫn luôn khiêm tốn cẩn thận, không điên cuồng đắc ý. Vô cùng đáng hoan nghênh, đào tạo một vài năm là có thể sử dụng được.

Vệ Thành không biết Càn Nguyên Đế chú ý tới mình, đương nhiên hoàng thượng cũng không nhìn chằm chằm mỗi ngày, chỉ cứ cách một đoạn thời gian Hàn Lâm viện sẽ có người đến ngự tiền báo cáo, nhắc tới mấy vị lần này được chọn vào. Cũng biết hoàng thượng đặc biệt để ý tới Vệ Thành, nhắc đến chàng sẽ nói thêm vài câu.

Bọn họ thật ra cũng không được sắp xếp cho chuyện gì quan trọng, chỉ là thông qua những việc vặt vãnh, cũng có thể phân ra cao thấp mạnh yếu. Trong ba người nhất giáp, chỉ có thám hoa lang là còn thành thật một chút, trạng nguyên bảng nhãn là người quen, trước mặt thì cười tủm tỉm, sau lưng ai cũng không phục đối phương. Đặc biệt, bảng nhãn có chút ghen ghét với trang nguyên, chỉ chực chờ tìm cơ hội hắn vấp ngã để mỉa mai, hai người bọn họ sốt ruột muốn chứng minh bản thân có năng lực lớn, thậm chí cảm thấy những công việc hiện tại không thể hiện ra được bản lĩnh của mình, ở trước mặt cấp trên thì mồm nói rất tốt, khi về làm việc lại thờ ơ, cái gì cũng làm qua loa, trái lại rất siêng năng đi lại tạo quan hệ. Hàn Lâm học sĩ nghĩ rằng để đạt được xuất thân nhất giáp không hề dễ dàng, không đành lòng nhìn hai người bọn họ tự chà đạp tiền đồ của mình, nên đã từng ngầm nhắc nhở. Nói thì nói, chẳng có tác dụng gì, vẫn không thấy hai người bọn họ an tĩnh lại để làm việc. Cũng không còn là trẻ con, làm gì có ai tận tâm chỉ bao ngươi nhiều lần, nhắc một lần ngươi không nghe, sẽ không nói lần thứ hai, mặc kệ ngươi tự chà đạp bản thân. Lúc hàn lâm học sĩ diện kiến hoàng thượng nói, trạng nguyên bảng nhãn bị che mờ lý trí, không dùng được. Vừa mới vào quan trường đã đấu đá thành như vậy, để hắn leo lên cao thì triều đình sẽ loạn. Vậy nên cứ dừng lại ở đây đi. Kinh thành dần dần chuyển từ cuối thu đến đầu đông, cuối tháng chín, sáng sớm ra ngoài thở ra sương trắng, như lời Ngô thị nói, mới đầu mùa đông sao thời tiết lại lạnh như thời điểm ở quê đang ăn tết. Vậy một hoặc hai tháng nữa trời còn lạnh hơn, sao con người vẫn có thể sống được? Khương Mật đang đội mũ cho nhi tử, nghe mẹ chồng nói như vậy, nói không cần lo lắng: "Chúng ta đã chuẩn bị than, lạnh hơn một chút sẽ đốt giường lò, ít ra khỏi phòng, ngồi trên giường thì ấm lắm. ” "Nghe con nói mấy lần, ta cũng muốn kiến thức một chút, nếu tốt như vậy, sao chúng ta chưa từng thấy qua?" "Không cần thiết, hồi còn ở thôn thôn, mùa đông cũng chỉ cần mặc một lớp áo bông mỏng. Nếu ở kinh thành mà mặc như vậy, lạnh đến đóng băng mất." Khương Mật nói xong thì đội mũ cho tiểu mập mạp, nâng mặt hắn nói, "Nghiên Mực đừng cởi mũ ra nghe không? Đừng để lạnh đầu. ” Trong miệng tiểu mập mạp còn đang ăn gì đó, vừa nhai vừa gật đầu. Thấy hắn đáp ứng, Khương Mật nở nụ cười: "Nghiên Mực thật ngoan. ” Tiểu tử mập nghe thấy mẫu thân khen hắn ngoan ngoãn, thế là cười ngây ngô. Khương Mật mặc cho hắn tự mình chơi, quay đầu tiếp tục nói chuyện với mẹ chồng: "Tướng công nói sắp tới có thể sẽ có tuyết rơi. ” Ngô thị cảm thấy hiếm lạ, bà sống đến tuổi này mà mới gặp cảnh tuyết rơi có một lần: "Khi ta còn là cô nương có một năm mùa đông đặc biệt lạnh, rơi một trận tuyết mỏng. Khi đó hài tử trong thôn vô cùng cao hứng, khắp nơi đi lấy tuyết chơi, cảnh tượng đó đến giờ ta vẫn còn nhớ. ”

Khương Mật chưa từng thấy qua, cho dù đầu năm lên kinh, thì tuyết cũng đã tan, chưa được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trời đất trắng xóa. Bây giờ Khương Mật còn cảm thấy mới mẻ, chờ vài ngày sau, kinh thành có trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, sự hiếm lạ ban đầu đã biến mất.

Tuyết rơi lạnh, ra ngoài còn bị ướt quần áo giày vớ, mặt đất cũng trơn trượt. Vì muốn trải qua mùa đông một cách yên ổn, Khương còn đến Phùng gia bái phỏng, nàng thỉnh giáo rất nhiều chuyện với Phùng gia nương tử, học theo kinh nghiệm của dân chúng kinh thành, dần dần làm quen.