Chương 150: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Nghiên Mực mở mắt ra, còn đang mơ mơ màng màng, tóc lộn xộn mắt cũng vô thần, Khương Mật dỗ Nghiên Mực ngồi dậy, giúp hắn mặc xiêm y, quần áo chỉnh tề thì người cũng thanh tỉnh. Sau khi tỉnh táo Nghiên Mực liền nhào vào ngực Khương Mật, nũng nịu giọng mũi gọi nương.

Khương Mật ôm người ra ngoài, chuẩn bị rửa mặt cho hắn, vừa mới đi ra ngoài đã ngửi thấy mùi thơm, Ngô thị thu dọn nhà bếp sạch sẽ, rồi châm lửa chuẩn bị thức ăn sáng cho cháu trai. Thức ăn sáng tương đối đơn giản, cũng không có nhiều thứ. Ngô thị nghĩ buổi sáng nên ra ngoài một chuyến, bảo con dâu dẫn bà đi chợ mua chút đậu Hà Lan khô, còn phải mua một miếng đậu phụ, cắt nửa cân thịt, buổi trưa có thể nấu canh đậu hũ cho Nghiên Mực.

Lúc Ngô thị bưng cháo đặc ra ngoài, thấy Nghiên Mực không vui lắm, có vẻ như là không muốn ăn, Khương Mật khuyên nhủ, vừa đút cho hắn ăn vừa cam đoan buổi trưa sẽ được ăn thịt.

Sau khi cho con ăn no, rồi giao cho Vệ phụ chăm sóc, Khương Mật cầm bạc, cùng mẹ chồng ra ngoài. Nghiên Mực ôm cứng nương hắn, không chịu buông tay, phải dỗ dành thật lâu, nói là đi mua thịt cho hắn, lát nữa sẽ trở về, nhất định sẽ về, Nghiên Mực mới bĩu môi bày ra tư thế lão đại đang rất không vui, buông tay.

Khương Mật sợ ôm hắn ra chợ thì không tiện cầm đồ, không bế lại rất dễ lạc mất, nên mới không mang theo. Sau khi nàng đi, Nghiên Mực đặt mông ngồi ở cửa, chống má nhìn chằm chằm vào đầu ngõ. Vệ phụ thấy Ngô thị và con dâu đi xa thì định đóng cửa, ai ngờ cháu trai đã ngồi một đống ở đó.

"Đừng nhìn nữa, mau vào đi."

"Con không."

"Nghe lời, vào nhà đi để ông nội đóng cửa."

Nghiên Mực ngửa đầu nhìn ông nội, lặp đi lặp lại: "Con không. ”

"Các nàng trước buổi trưa mới về, chờ làm gì?"

Nghiên Mực không lên tiếng, Vệ phụ lại nói: "Sẽ không quên mua thịt cho con đâu, vào sân chơi với ông nội, chơi một lát thôi là bà nội với nương sẽ mua đồ tốt về cho con. ”

Nghiên Mực miễn cưỡng thỏa hiệp, đứng lên trèo qua cánh cửa vào sân viện, Vệ phụ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đóng cửa, hai ông cháu ngồi chơi ở trông sân. Được khoảng một khắc đồng hồ, hắn quay đầu lại nhìn về phía cửa lớn, không có động tĩnh gì. Thêm một lúc nữa, vẫn không có động tĩnh. Cả buổi sáng Nghiên Mực chỉ nhìn ra cửa, trong lòng nhớ thương nương, chơi cũng không nghiêm túc.

Khi nghe được có tiếng gõ cửa, Vệ phụ đoán được người đập cửa là lão bà tử, đang muốn lên tiếng, Nghiên Mực đã lũn cũn chạy tới.

"Nương?"

"Bà nội?"

"Ôi đại tôn tử của ta, mau gọi ông nội đến mở cửa, chúng ta mua thịt về."

Vệ phụ mở cửa, Ngô thị đi trước, ôm đồ đạc muốn mang vào bếp, Khương Mật đi phía sau, vừa mới bước vào, đang muốn xoay người đóng cửa thì bị Nghiên Mực ôm đùi.

"Nghiên Mực nhớ nương?"

"Nhớ."

Khương Mật xoa đầu Nghiên Mực, bảo hắn buông tay sang bên cạnh chờ một lát, nàng chốt cửa, đưa đồ đến phòng bếp trước, rồi mới xoay người ôm lấy tiểu nhi tử mập mạp thân thiết một hồi. Ngô thị còn đang cảm khái về giá cả ở kinh thành, thật sự đắt. Về phần Vệ phụ thì bắt đầu vạch trần cháu trai "Tam tức phụ này, sau này con ít ra ngoài thôi, hắn nha, không thấy được nương thì chơi đùa cũng không an tâm, chỉ muốn ngồi chờ ở cửa lớn. ”

Khương Mật nhìn Nghiên Mực, hỏi hắn: "Không phải đã bảo con ngoan ngoãn ở nhà chờ nương về hay sao? Nghiên Mực không vâng lời à? Có phải là con lại ồn ào với ông nội không? ”

"Không có."

Vệ phụ cũng nói không náo loạn, chỉ muốn ngồi ở cửa lớn nhìn chằm chằm vào đầu hẻm.

Khương Mật trong lòng tự trách: "Trách con, đầu năm nói đi là đi, ném hắn ở nhà, chắc là hắn sợ con vừa đi là đi luôn không gặp được nữa. ”

Nghiên Mực nghe thấy không gặp được nương nữa thì muốn khóc, Khương Mật lại phải vất vả dỗ dành chọc cho hắn cười.

Trong nhà không có việc gì làm, Vệ phụ và Ngô thị đều chưa thích ứng được với cuộc sống ở kinh thành, hưng phấn qua đi thì lại có chút không được tự nhiên, bên này nhà nào nhà nấy đều cửa đóng then cài mỗi ngày, hàng xóm không thân, không giống như trước, chỉ cần đứng ở ngoài sân kiểu gì cũng gặp được người đi ngang qua dừng lại nói chuyện. Bây giờ cũng không cần xuống xuống ruộng nữa, lúc đầu thì thấy tốt, thoải mái, nhưng nhàn rỗi vài ngày đã cảm thấy trong người uể oải, mốc meo. Cũng may ở nhà có một tên dở hơi, cuộc sống mới không đến mức nhàm chán.

Ngô thị lên kế hoạch rất nhiều, muốn nuôi mấy con gà mái, còn muốn làm dưa muối dưa chua, phơi củ cải khô, ngay sau khi nhìn thấy sân. Hơn nữa Ngô thị cũng tiếp nhận nhiệm vụ đi chợ hàng ngày, nên bà cũng có không ít việc để làm.

Có mẹ chồng giúp đỡ, gần đây Khương Mật rảnh rỗi hẳn, nàng dành nhiều thời gian hơn cho con trai và Vệ Thành, còn làm thêm quần áo mới cho mọi người trong nhà trước khi mùa đông chính thức đến.

Kinh thành mùa đông rất lạnh, áo bông không đủ dày sẽ cực kỳ khó chịu.

Nghiên Mực lại cực kỳ vui vẻ, hai ngày đầu hắn vẫn lo lắng nương sẽ đột nhiên đi mất, sau khi Khương Mật dành nhiều thời gian với hắn, bệnh này dần dần khỏi hẳn. Về phần hắn với cha, thì cứ ở cùng nhau là lại có hài kịch. Vệ Thành chỉ hận không thể biến Nghiên Mực thành năm tuổi chỉ sau một đêm, trực tiếp cho đi học vỡ lòng, đến lúc đó hắn mới biết được sự lợi hại của việc làm cha. Không giống như bây giờ, lão thái thái thiên vị cháu trai, nói người ta mới một tuổi rưỡi, sao lại đi tranh đua với hắn làm gì, với cả nói nhiều như vậy Nghiên Mực có hiểu được không?

Bản thân Ngô bà tử là người luôn muốn hắn thi đỗ trạng nguyên còn không vội, Vệ Thành gấp cái gì?

Buổi chiều Chàng về nhà trêu chọc Nghiên Mực, buổi tối còn phải vào thư phòng. Bây giờ, cả nhà ăn uống đều trông cậy vào bản thân mình, Vệ Thành gánh vác áp lực không nhỏ, không riêng gì người trong nhà trông mong chàng, còn có cả bản thân Vệ Thành nữa, nếu đã chiếm một vị trí thứ thường của Hàn Lâm viện, dù sao cũng phải học được gì đó, làm chuyện đàng hoàng.

Cấp trên bao gồm cả đồng liêu đều nhìn ra gần đây tâm tình Vệ Thành không tệ, tới hỏi chàng có chuyện vui gì? Chàng nói cũng không thể gọi là hỷ sự, là cha mẹ cùng nhi tử đã đến kinh, một nhà đoàn tụ.

"Vậy thì tốt , thật sự là chúc mừng chúc mừng."

Sau đó, mấy đồng liêu nói thêm vài câu, chang hắn đưa cha mẹ đến kinh thành, ở quê còn có ai không?

"Nhà ta có ba huynh đệ, ta nhỏ nhất, trên còn hai vị huynh trưởng."

“ Thế huynh trưởng nhà ngưoi đâu?

"Người ở lại thôn."

“ Sao không cùng lên kinh?

"Cái này... đúng là khó có thể mở miệng, mấy năm trước huynh đệ chúng ta đã phân gia, hiện giờ là mỗi người một nhà rồi. ”

Cha mẹ còn sống mà huynh đệ đã phân gia, chưa từng nghe qua chuyện này.

Các đồng liêu hỏi chàng tại sao lại phân gia? Vệ Thành nói là bởi vì gia nghèo khó, trách chính bản thân mình mấy năm trước vận khí không tốt, liên tục xảy ra chuyện, lúc ấy hao tổn bao nhiêu sức lực mà không thi được tú tài, nếu còn tiếp tục đọc sách thi cử có thể sẽ liên lụy đến huynh tẩu và các cháu, nhưng lại không cam lòng buông bỏ, vì không muốn liên lụy đến cả nhà, mới thương lượng với cha mẹ, sau đó ba huynh đệ tách ra, mỗi người lấy một phần, tự mình lo liệu.

Vệ Thành uyển chuyển hàm súc, cũng chủ động gánh vác trách nhiệm, đồng liêu vẫn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

Cho dù thật sự không thể sống nổi, huynh đệ cũng nên nâng đỡ lẫn nhau vượt qua cửa ải khó khăn, nghĩ kiểu nào thì Vệ Thành cũng không có khả năng chủ động đề cập đến việc này. Người khác không hiểu đạo lý, Vệ Thành sẽ hiểu, hắn là người đọc sách. Cha mẹ còn sống mà nhi tử muốn phân gia, là đại bất hiếu, cha mẹ thậm chí có thể lên nha môn tố cáo, làm sao chàng có thể nói ra được?

Nhìn chàng không muốn nói nhiều, đồng liêu thức thời, không truy hỏi tận gốc.