Vệ Thành biết, chàng có được ngày hôm nay không thể thiếu công lao của Mật nương, mấy năm nay Mật nương đã trả giá vì mình quá nhiều, tượng trợ phu quân, nuôi con, phụng dưỡng cha mẹ...
Nghĩ đến đây, Vệ Thành hướng mắt tìm tiểu mập mạp.
Nhìn một vòng, không thấy ai.
"Nghiên Mực đâu?"
Ngô thị muốn uống một ngụm nước, cầm chén trà không tiện đặt xuống, bây giờ hắn có thể đi có thể chạy, xuống đất cũng không sao, kết quả mới nói có mấy câu, đã không thấy người?
Bà nhìn một vòng trong phòng, cũng không có, đi ra ngoài đứng dưới mái hiên gọi.
Hô vài tiếng, có một tiểu tử lùn lảo đảo từ trong bếp đi ra, dùng ánh mắt hỏi bà nội gọi hắn làm gì?
Ngô thị:...
Đứa bé này đúng là có khả năng.
Vừa buông tay là biết đi tìm nương, không ai lên tiếng thì tự trèo qua cánh cửa mò vào bếp.
Nếu cháu trai đang ở với con dâu, Ngô thị cũng không ôm hắn về nữa, nói không có rồi vào phòng. Vệ Thành đang nói chuyện với Vệ phụ, thấy Ngô thị trở về hỏi đã tìm được người chưa? Ở đâu?
"Có thể là chê chúng ta phiền, nói đi nói lại chuyện hắn không hiểu, nên đi tìm Mật nương."
"Thông minh, còn biết nương ở phòng nào."
Ngô thị ngồi trở về, nở nụ cười, nói hắn lúc trước cực kỳ dính nương, hơn mấy tháng không gặp, lúc đầu không nhận ra, bây giờ lại dính vào. "Giữa nhi tử và mẫu thân là có cảm ứng, trời sinh đã có. Lúc còn ở quê, nhiều bà tử dỗ dành hắn ôm hắn, không thấy hắn phản ứng tốt với ai, bình thường là một đứa bé bướng bỉnh, vừa đến tay nương liền ngoan ngoãn.”
Khương Mật tới, nói đồ ăn đã làm xong, ăn cơm được chưa?
"Ta dọn bát đũa với con, chuẩn bị ăn cơm, còn chuyện gì muốn nói thì rồi nói sau."
Ngô thị và Khương Mật đi bưng cơm, theo sau hai người bọn họ còn có một cái đuôi nhỏ, Nghiên Mực theo Khương Mật... Hắn vừa đi vừa đùa say sưa, không ngại nhàm chán.
Lúc mới đến đã cho Nghiên Mực ăn nửa chén trứng hấp, qua nửa ngày, đã tiêu hóa hết. Khương Mật không vội vàng động đũa, cho hắn trước ăn mấy miếng, lúc này Nghiên Mực ngồi trên đùi nương, được đút thì hắn liền há miệng, không ồn ào, rất thành thật.
Vệ phụ và Ngô thị nhìn thấy cảnh này, cảm thấy kỳ lạ.
Ở nhà hắn không ngoan như vậy!l.
Về phần Vệ Thành, chàng không có gì ngạc nhiên, chàng nhìn tiểu mập mạp đang giả bộ ngoan ngoãn trước mặt Mật nương, có chút đau mắt.
"Vừa rồi còn đối với ta vô cùng hung dữ, lúc này lại biết nghe lời."
Khương Mật nhớ tới chuyện mình nhìn thấy cái tát kia, nhịn cười hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hỏi Vệ Thành làm sao lại trêu chọc vào nhi tử?
Vệ Thành thành thành thật thật nói cho Khương Mật nghe xong, Khương Mật vừa lau miệng cho con trai, vừa hỏi hắn có phải hay không? Có đúng không?
Tiểu mập mạp vùi mặt vào trong ngực nương, bị lôi ra thì ngượng ngùng xoắn xuýt.
"Nương đang hỏi con, có phải hay không?"
“Nói lung tung!”
"Ai nói lung tung?"
Mập mạp vươn ngón tay ngắn ngủi cách không chỉ về phía Vệ Thành.
Khương Mật nhịn cười hôn hắn một cái, lại hỏi: "Nghiên Mực có lừa nương không? ”
Hắn cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Được rồi, đây là một trò lừa.
Vệ Thành nhìn hắn ngại ngùng thẹn thùng khẩn trương cùng với nhiều biểu tình khác, không thể tin được vừa rồi hắn còn hung dữ với mình. Sự tương phản lớn làm Vệ Thành đỡ trán, nói vẫn là sinh Phúc Nữu tốt, Nghiên Mực chỉ biết làm người ta tức giận.
Chuyện này còn chưa tính, lúc ăn cơm bám lấy Khương Mật, ăn xong tiếp tục bám, đến giờ về phòng ngủ vẫn không buông tay, vừa ngáp vừa dùng đôi mắt to đầy nước nhìn nương.
Tâm Khương Mật mềm nhũn, nói: "Tối nay để Nghiên Mực ngủ với chúng ta? ”
Nghiên Mực cao hứng , nói muốn với nương. Vệ Thành nhìn tiểu tử mập mạp lưu loát bò một vòng trên giường, bày ra một chữ lớn, chiếm lấy vị trí của chàng. Hắn dịch vào giữa, dịch ra, dịch vào, lại ra. Sau khi Nghiên Mực dịch vào trong lần nữa, Vệ Thành vội vàng nằm xuống, tiểu tử mập bị kẹt lăn không nổi thì tức giận, dùng sức bú sữa mẹ chen chen vài cái, cuối cùng buông tha, ủy khuất dựa vào bên cạnh nương.
Khương Mật vùi mặt vào gối cười trộm, cười đủ rồi thì phát hiện con trai mập tò mò nhìn chằm chằm mình.
"Nhìn cái gì vậy. Nghiên Mực không buồn ngủ sao? ”
"Buồn ngủ."
"Vậy thì nhắm mắt lại ngủ đi."
Hắn quả nhiên nghe lời nhắm mắt lại, Khương Mật dựa vào hôn lên trán hắn, cũng chuẩn bị ngủ, thì phát hiện Vệ Thành đang ăn dấm nhìn mình. Khương Mật nghiêng người ra ngoài, rời tay từ trên người Nghiên Mực, sờ đến bàn tay to ấm áp của nam nhân, muốn nhéo nhéo ngón tay của chàng, thì bị cầm ngược lại.
Ngoại trừ nửa đêm đi tiểu, thời gian khác Nghiên Mực đều ngủ rất an ổn, sáng sớm, con đang ngọt ngào ngủ.
Theo lời Ngô thị, đứa bé này ngủ ít hơn trước, nhưng mỗi ngày vẫn phải ngủ khoảng sáu bảy canh giờ. Ngô thị nói cho Khương Mật biết giờ đi ngủ và thức dậy bình thường của Nghiên Mực, lúc Khương Mật xuống giường vô cùng cẩn thận, sợ làm ầm ĩ tới hắn.
Vệ Thành cũng đã dậy, đang thay quần áo, chàng mặc xong thì hôn vợ một cái, trực tiếp đi đến thư phòng đối diện. Khương Mật thu dọn đơn giản một chút, rồi đi vào bếp nấu nước, sau khi đưa nước rửa mặt cho Vệ Thành mới bắt đầu chuẩn bị thức ăn sáng.
Chính phòng sáng đèn, không đến thời gian uống một chén trà, Ngô thị đi ra, Ngô thị trực tiếp tới bếp, nghe thấy tiếng bước chân, Khương Mật ngẩng đầu nhìn: "Nương đi đường hơn một tháng, hôm qua mới đến, sao không ngủ thêm một lát? ”
"Tuổi lớn ngủ ít, tỉnh thì dậy... Con đã đun nước rồi à? ”
"Đúng vậy, con vừa đưa nước sang cho tướng công, mới nấu thêm một nồi, đang nóng."
"Vừa đúng lúc, để ta đưa cho lão đầu tử một chậu, con nấu một ấm trà cho ông ấy. Đã thành thói quen, ông ấy không uống trà sáng thì không có tinh thần. ”
Khương Mật đáp ứng, một ngày náo nhiệt của Vệ gia bắt đầu.
Pha trà cho cha chồng, sau khi ăn xong bữa snags sáng, Vệ Thành súc miệng rồi chuẩn bị đi nha môn. Khương Mật tự mình đưa chàng ra đến cửa, xoay người chuẩn bị đi thu dọn bát đũa, thì phát hiện mẹ chồng đã làm rồi.
" Từ khi thức dậy con đã bận rộn, còn chưa đi rửa mặt? Bên này để ta, con đi làm vệ sinh buổi sáng đi." Khương Mật biết tính mẹ chồng nên không tranh làm, quay người đi múc nước rửa mặt, rồi về phòng nhìn Nghiên Mực, hắn còn đang ngủ rất say, cũng không đá chăn, thấy vậy nàng ngồi xuống soi gương chải đầu. Khương Mật chải kiểu đầu phụ nhân đang phổ biến ở kinh thành, chỉnh trang xong, lúc đang quay đầu soi gương thì thoáng thấy hộp son để trên bàn trang điểm kiểu cũ.
Nàng cầm lấy, mở ra nhìn một chút, hộp son này đã dùng hơn phân nửa, chưa chắc đã trụ được đến hết năm nay.
Nghĩ như vậy, nàng nắp lại đặt vào chỗ cũ.
Người gặp chuyện vui tinh thần sẽ sảng khoái, hôm nay khí sắc không tệ, không cần phải thoa thêm. Với cả cha mẹ và Nghiên Mực tới kinh thành, bây giờ lại ở chung với nhi từ mỗi ngày, dùng cái này bất tiện. Nghĩ đến tiểu nhi tử mập, trong lòng Khương Mật có hai phần chua xót tám phần vui mừng.
Từ sau khi hắn được sinh ra, Tam Lang có mấy tới mấy cuộc thi lớn, Khương Mật một đường đi theo, thời gian nàng ở chung với nhi tử l không nhiều, bỏ lỡ rất nhiều giai đoạn trưởng thành của con. Con trai được bà nội dạy dỗ rất tốt, biết đi biết chạy còn biết nói những câu ngắn, ăn cơm cũng quy củ, vô cùng ngoan ngoãn. Gặp lại chưa được một ngày, Khương Mật vẫn vô cùng nhung nhớ Nghiên Mực , nhìn bao nhiêu cũng không đủ yêu bao nhiêu cũng không vừa.
Khương Mật thu dọn xong thì ngồi đến bên giường, nhìn con ngủ, một hồi sau mới đánh thức hắn dậy.