Chương 148: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Vệ Thành vừa vào cửa viện đã bắt được Nghiên Mực, bị Ngô thị vừa ra khỏi phòng đụng phải, Ngô thị còn chưa kịp phản ứng, Nghiên Mực vươn chân hướng tay về phía bà nội: “ Bà nội.”

Nhìn bộ dạng đáng thương này, sự cân bằng trong lòng Ngô thị thoáng cái nghiêng về phía cháu trai, bà vội vàng tiến lên, giải cứu Nghiên Mực từ trong tay cha hắn, ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vừa dỗ dành vừa hỏi: "Sao? Tôn tử ngoan không nhận ra cha à? ”

Nghiên Mực ủy khuất chớp chớp mắt, từ trong ngực Ngô thị thò đầu ra, nhìn Vệ Thành.

"Cha con?"

Đây quả thật là kinh hách lớn, trong đầu tiểu tử mập như đang đánh trống bỏi.

Ngô thị hôn hắn, lại nói: "Bà nối đã với con là chúng ta lên kinh thành chính là tìm cha, con không nhớ sao?”

Vệ phụ thấy cháu trai bối rối, lẩm bẩm: "Nó mới bao nhiêu tuổi, làm sao hiểu được? ”

"Sao lại nghe không hiểu? Hồi ở nhà đã dạy hắn rằng bất cứ ai tự xưng là cha đều là kẻ nói dối, không được đi với người khác, nếu gặp thì phải kêu người lớn. Sau đó người nhà cách vách chọc hắn, nói với hắn Nghiên Mực cha ngươi về, muốn dẫn hắn đi thăm cha, lúc đó hắn đang ăn điểm tâm, thế là lấy điểm tâm đập vào mặt người ta. Lúc ta chỉ cần nói rõ ràng là hắn đã biết ngay, ông nói xem Nghiên Mực thông minh như thế nào.”

Vệ Thành cảm thấy mình đã hiểu một chút.

"Nương, hắn nói không có cha là do người dạy à?"

Ngô thị:...

"Làm sao có thể? Ta chỉ nói là cha hắn không có ở nhà, tất cả những người tự xưng là cha đều là bọn bắt cóc, bán trẻ em. ”

Vệ Thành:...

Vậy có gì khác với việc không có cha? Còn không phải là do bà nội dạy. Cho nên Nghiên Mực mới không nhận ra mình, Vệ Thành trong lòng thoải mái hơn nhiều, cũng bỏ đi ý muốn đánh mông hắn, Vệ Thành quay người lại đi tới cửa, nói với Nghiên Mực ta là cha con, nhìn cho rõ ràng, nhớ kỹ, ta là thật.

Nghiên Mực lưu luyến nhìn về phía bà nội của hắn, ý đồ cầu chứng thực.

Ngô thị đem hắn đến trước mặt Vệ Thành, để hắn nhìn cho tốt, nhìn rõ ràng.

Nghiên Mực nhìn mặt cha ruột đang phóng đại trước mặt, nhịn không được đập một tay lên.

Khương Mật bận rộn ở trong bếp, thật vất vả mới xong xuôi, đi ra muốn hỏi tướng công đã trở về sao? Thì gặp được một màn này, ký ức mấy tháng trước bị đánh thức, cảnh tượng này nàng đã gặp qua.

Hai cha con nhà này trước kia giống như oan gia trời sinh. Khương Mật lúc trước có nghĩ tới, tách ra hơn nửa năm Nghiên Mực chắc là sẽ không còn nhớ rõ nữa, cho nên khi gặp lại có thể nhìn cha hắn thuận mắt hơn một chút hay không? Hiện tại đã có đáp án, lập trường của hắn rất rõ ràng.

Khương Mật rất không phúc hậu bật cười, nói: "Được rồi, đừng đứng ở chỗ này nữa, vào phòng ngồi, tướng công hai ngày nay lúc nào cũng nhắc đến cha mẹ. Ngồi xuống uống trà nói chuyện. ”

Hơn nửa năm không gặp, cha mẹ Vệ Thành đúng là có rất nhiều lời muốn nói, Khương Mật không góp vui vào, nàng trở lại bếp, Vệ Thành cùng Vệ phụ và Ngô thị ôm Nghiên Mực vào phòng, ngồi xuống nói chuyện. Chuyện của bọn họ khác với những gì nói với Khương Mật lúc trước, Vệ phụ hỏi tình huống hiện tại của tam nhi tử, ở Hàn Lâm viện thế nào, Vệ Thành nói lúc đầu chưa quen, nhưng thích ứng mấy tháng, những việc này đều là những việc mà chàng thích làm, cho nên bây giờ rất tốt.

"Tình hình ở đây cha mẹ từ từ sẽ biết, trong thôn thì sao?"

Vệ phụ gật đầu nói đều tốt: "Con thi đậu tiến sĩ, huyện thái gia còn đưa tới một tấm biển, hiện giờ chỉ cần là ngừoi họ Vệ, ra ngoài thắt lưng đều thẳng tắp, không ai dám trêu chọc chúng ta, trong nhà lại có ruộng đất sao có thể sống không tốt? ”

“ Đại ca nhị ca thì sao?

" Chia cho nhiều thứ như vậy, làm gì có chuyện không tốt? Ta với mẫu thân con sau khi thành thân vất vả làm việc bao nhiêu năm mới mua được một chút đất như vậy? Hai người bọn họ mệnh tốt, mới bao nhiêu tuổi? Lão đại có tám mẫu ruộng nước trong tay, lão nhị là mười mẫu, bình thường mười mẫu ruộng một năm cũng thu về được hơn bốn ngàn cân thóc, cho dù ba người nhà hắn mỗi ngày đều ăn cơm trắng thì một năm cũng chỉ hết vài trăm cân là cùng, trong thôn làm gì có mấy nhà sống tốt hơn thế? ”

Vệ Thành giơ tay ngăn lại, nói không phải ý tứ này.

"Tuy rằng lúc phân gia đã nói cha mẹ ở với con, con muốn đón hai người lên kinh, huynh trưởng chắc chắn khó mà bỏ được, khoảng cách xa như vậy, lần này đi không biết bao giờ mới có thể trở về, năm nào tháng nào mới được gặp lại..."

Chàng chưa nói xong, Ngô thị đã bĩu môi.

"Con đúng là quan tâm vớ vẩn, ca ca tẩu tử có bao giờ nhớ thương chúng ta, nếu hắn thật sự quan tâm, làm gì có chuyện ba năm không hiếu kính ta một hạt gạo?"

"Lúc trước đã nói là con sẽ nhận trách nhiệm dưỡng lão cha mẹ..."

"Vậy thì không phải là sinh hắn nuôi hắn hay sao? Lão tam con đừng có nói nhà chúng ta không thiếu mấy hạt gạo kia, ta đúng là không thiếu, chỉ trong lòng ta xót xa, ta không thiếu thì chả lẽ hai người bọn họ cũng không đến hỏi một chút? Nóng lên lạnh lên cũng không quan tâm, bận rộn không giúp đỡ, bình thường ta không nói những thứ này, nói ra chỉ cốt để người ta có cơ hội chọc vào xương sống của bọn hắn, sẽ không có cách nào tiếp tực làm người, là con trai ta, ta sinh ra nên không thể ép con đến đường cùng. Trong lòng ta chỉ là cảm thấy không nên sinh ra hai người này, nuôi một con chó còn có thể trông nhà hộ viện. ”

"Nương..."

Ngô thị buông Nghiên Mực xuống đất, bưng chén trà uống một ngụm, nói: "Thời gian con ở nhà ít, nhiều chuyện không biết, không biết không sao. Tam lang ta nói cho con, nhìn người không cần nhìn bề ngoài, không phải là ai nói chuyện hòa khí với con cũng đều là thực tâm thực ý tốt với con, hiện tại đã vào quan trường,nếu cứ tin tưởng người bên ngoài sẽ chịu thiệt thòi lớn. Nhưng mà mệnh con cũng tốt, có hiền thê, cho dù nhất thời không nhìn rõ mặt người, gặp nguy nan cũng có thể che chở con chu toàn. ”

Dù sao cũng đã đi khỏi thôn, hơn nữa nói những chuyện này là mất hứng, trong lòng Ngô thị rất rõ ràng, chỉ là bà khó chịu nên muốn nói một chút, với cả bà cảm thấy nên giải thích với lão tam, cuối cùng là mượn chuyện này để dạy con. Rất nhiều chuyện nhìn bề ngoài thì tốt, nhưng lòng người chính là thứ khó nhìn nhận nhất trên đời này, trên đường bắc thượng, lúc rảnh rỗi Ngô thị đều suy nghĩ, nghĩ mấy đứa con trước kia như thế nào, sao lại biến thành như ngày hôm nay.

Bà nghĩ đến chuyện sau khi thành thân có con có nhà riêng, huynh đệ ruột thịt phi thăng lên cái mà mình vẫn còn ở nông thôn làm ruộng, trong lòng khó chịu.

Nhưng cuộc sống mà, như thế nào cũng phải tự mình trải qua, không trách được người khác.

"Trước khi đi mọi chuyện đã được sắp xếp tốt, ruộng đất bao gồm cả hoa màu trong ruộng, thậm chí là cả gia cầm gia súc ta nuôi đều được chia cho hai anh em, lương thực dư thừa trong nhà đưa đến Khương gia, cũng đưa cho đại thúc công năm mẫu ruộng tốt để cảm ơn. Những ngày sau này phải tự mình đi, đừng bận tâm nữa, tâm tư của con nên dùng ở nha môn và thê nhị. Huynh đệ đã được giúp đỡ rồi, sau này tốt hơn hết là nên nghĩ làm thế nào để người nhà mình sống tốt, còn phải báo đáp hoàng thượng, chuyện năm trăm lượng bạc con không viết trên thư, Quách cử nhân đã nói với chúng ta. ”