Chương 153: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Tiểu tử mập hơn một tuổi lại không biết, lớn lên sẽ không được lên giường của nương, mà phải dọn ra ngoài ngủ một mình.

Không biết cũng rất tốt, vì hắn muốn nhanh chóng lớn lên nê ăn cơm đặc biệt ngoan ngoãn, cho dù là Vệ Thành đang cho ăn, hắn cũng không gây sự.

"Ta đã thấy một loại ghế cao, là để cho búp bê ngồi, được quây lại bốn phía, không thể ngã, ngồi ở trên đó hắn có thể tự mình học cách ăn cơm." Vệ Thành nói, chờ mình rảnh rỗi sẽ đi tìm xem, nếu có sẵn thì trực tiếp mua về, không có thì tìm thợ mộc làm mộ cái. Bây giờ mới hơn một tuổi thì đút cho hắn ăn cũng được, lớn hơn một chút thì phải tự mình ăn, cái gì cũng phải học?

Vệ Thành nói xong, Nghiên Mực lặng lẽ nhìn chàng một cái.

Chàng chờ Nghiên Mực nuốt miếng cơm trong miệng xuống, đưa tay chọc chọc khuôn mặt mập mạp của hắn: "Nhìn cha làm gì? ”

" Cha phiền."

Vệ Thành:...

"Làm sao phiền?"

Nghiên Mực chưa biết câu dài, bị hỏi như vậy mặt nghẹn đến đỏ.

Thật tức giận!

Ai thèm ngồi ăn một mình?

Muốn nương cho ăn!

Muốn nương cho ăn!

Ăn no uống đủ Ngô thị đi thu don, Khương Mật bế con, Vệ phụ cùng Vệ Thành nói chuyện một lát, sau đó Vệ Thành muốn vào thư phòng chong đèn tiếp tục đọc sách.

Lúc trước từng cho rằng cứ thi đỗ cử nhân hoặc tiến sĩ là mình giỏi, chân chính vào Hàn Lâm viện, chàng mới thấy các phương diện của mình đều chưa được, cái gì cũng phải học. Ban ngày học buổi tối thì phải xem xét lại, viết ra cảm ngộ tâm đắc, mấy tháng nay đều vậy.

Chờ Vệ Thành từ thư phòng đi ra, Khương Mật đã dỗ Nghiên Mực ngủ say, bản thân nàng thì ngồi ở một bên suy nghĩ sự tình, vừa nghĩ vừa chờ nam nhân về phòng.

Mặc kệ Vệ Thành đọc sách bao nhiêu đêm, Khương Mật đều thức cùng chàng, có khi đưa chút canh nóng, có khi thấy chàng mê mẩn không chú ý canh giờ sẽ đi qua nhắc nhở nên đi ngủ. Nàng chưa bao giờ lên giường trước, muộn thế nào cũng chờ, cũng bởi vì biết nàng đang chờ, nên mặc dù Vệ Thành hận không thể thức suốt đêm đọc sách, cũng chưa từng làm như vậy.

Khương Mật suy nghĩ lung tung, thì nghe thấy có tiếng đẩy cửa, nàng đứng lên nhìn, quả nhiên là Vệ Thành trở về phòng.

"Nước nóng ở trên bếp, để thiếp đi lấy nước, chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ." Khương Mật đang định đi ra ngoài, bị Vệ Thành ngăn lại, "Bên ngoài lạnh, nàng đừng đi, ta đi. ”

Vệ Thành nói xong lại xoay người ra ngoài, bưng chậu nước đến: "Ta thấy nước đang nóng, Mật nương rửa trước đi, nàng rửa xong rồi ta sẽ đi lấy chậu mới. ”

Khương Mật không từ chối, vặn khăn lau mặt, rồi đổ nước vào chậu ngâm chân, để Vệ Thành bưng chậu rửa mặt đi một lần nữa. Thời gian ngồi yên hơi dài, chân lạnh như bị đóng băng, ngâm một lúc mới ấm lên, Khương Mật thu dọn xong thì giường trước, vào bên trong. Vệ Thành ngủ bên ngoài, sau khi thổi tắt đèn nằm xuống, hai người còn nhỏ giọng nói vài chuyện riêng. Khương Mật hỏi một chút học sĩ đại nhân mời chàng làm khách là ai, mới biết được là người đã đề bạt chàng lúc thi tuyển Hàn Lâm viện.

" Không cần mang lễ?"

"Không cần, Mật nương không nên xem thường Lục đại nhân."

"Còn không phải là do thiếp sợ lễ nghĩa không chu toàn thì người ta chướng mắt chàng."

"Không có việc gì, đừng bận tâm."

Cuộc sống an ổn trôi qua đã lâu, Khương Mật cũng sắp quên đi cái cảm giác nằm mơ trước kia, đêm nay, nàng thành công ôn lại. Tầm mắt của nàng đi theo Vệ Thành, nhìn chàng đi tới phủ Lục học sĩ.

Lục học sĩ môn đệ cao, hắn là tam lão gia trong nhà, ở cùng huynh đệ tại đại trạch Lục gia. Dinh thự này rất khí phái, đi quanh tường ngoài một vòng đều cũng phải mất hai khắc đồng hồ, còn bên trong, là bà toà ngũ tiến viện song song, còn có một khu vườn, một bên có toà núi giả thác nước chảy, đình bát giác, một bên là vườn mai vàng. Nhà bọn họ vừa rộng rãi vừa khí phái, Khương Mật vừa bay theo vừa lo lắng đề phòng, Lục gia môn đệ quá cao, nàng sợ Tam Lang tới bị người ta xem thường, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy khó chịu.

Vệ Thành đã từng vào cung, chàng đi vững vàng, không có lòng hiếu kỳ gì, lúc vào cửa hơi đánh giá một chút, không nhìn nhiều, theo quản gia đi vào chính sảnh.

Lục học sĩ đang chờ ở trong sảnh, mời chàng ngồi xuống uống vài ngụm trà, nói muốn đổi chỗ khác bàn luận, rồi dẫn Vệ Thành đến thư phòng của mình.

Đợi hai người bọn họ ngồi xuống yên vị trò chuyện, Khương Mật mới yên lòng, tuy rằng nàng chưa từng thấy qua chuyện lớn, nhưng vẫn có con mắt biết nhìn người, nàng nhìn ra được Lục học sĩ không phải vì chuyện khác mới tìm đến Tam Lang, mà đúng thật là tìm chàng tới luận học vấn, nghe hai người nói mà Khương Mật buồn ngủ.

Trà cũng đã uống, văn chương cũng luận xong, Vệ Thành chuẩn bị cáo từ, Lục học sĩ giữ lại, nói trong phủ đã làm cơm mời chàng ở lại nếm thử.

Bàn cơm bày ở phòng khách bên cạnh, biết Tam lão gia đang tiếp khách nên không có ai khác xông vào, lúc bắt đầu ăn, ấu tử tam phòng nhân lúc nô tài hầu hạ không chú ý lẻn tới tìm cha, đứa nhỏ kia mới bốn năm tuổi, vô cùng hoạt bát, ngửi thấy mùi thơm thì bò lên ghế, vì trọng tâm không tốt nên làm đổ ghế, ngã nhào về phía trước, trán đập vào mép bàn...

Bình thường mấy đại lão gia ở phương diện này không cẩn thận, bọn họ không hay mang theo hài tử, chỉ cần sơ sẩy sẽ xảy ra chuyện như này, chỉ trong nháy mắt đứa nhỏ kia đã bị đập đầu vào bàn, chảy nhiều máu, sưng lên một cục lớn ở trán, Lục phủ rối loạn.

Sự tình vốn không có liên quan gì đến Vệ Thành, Lục học sĩ ở bên cạnh biết đúng sai, hắn hiểu được, nhưng Lục gia Tam thái thái thì lại không rõ, Tam thái thái chỉ biết nhi tử bảo bối của mình qua đó bị đập đầu chảy máu, trách ai? Trách lão gia không chú ý đến hắn. Tại sao lão gia không chú ý? Là vì trong phủ có khách tới.

Là nương thì thương nhi tử, thấy tiểu nhi tử bị thương thành như vậy, nghe đại phu nói còn phải dưỡng thương cẩn thận, nếu không có thể sẽ để lại sẹo, trong lòng nàng rất khó chịu, lạ không thể trách nam nhân nhà mình, thế là giận chó đánh mèo lên người khách.

Nàng làm cái gì Khương Mật không nhìn thấy, chỉ biết chuyện tốt biến thành chuyện xấu, Lục học sĩ với Tam Lang tán gẫu rất tốt, bởi vì vô cùng hợp ý nên học sĩ đại nhân mới có thể giữ chàng lại ăn cơm, chỉ một chuyện ngoài ý muốn đã biến thành như vậy.

Buổi sáng tỉnh lại, Khương Mật rối rắm.

Để đảm bảo rằng không có gì xảy ra, không đi là tốt nhất. Nhưng Tam Lang đã đồng ý với học sĩ đại nhân, đối phương cũng là thành tâm chiêu đãi, thất tín không ổn. Nàng cũng không thể bởi vì nằm mơ thấy chuyện không tốt mà lần nào cũng ngăn cản không cho chàng ra ngoài, cứ mãi tránh không ra ngoài không phải thượng sách. Khương Mật cân nhắc, nói với Vệ Thành chuyện này, bảo tốt nhất là chàng không nên lưu lại dùng bữa, nếu học sĩ đại nhân thịnh tình chiêu đãi không tiện từ chối thì phải chú ý nhiều hơn, giống như bình thường trông Nghiên Mực ở nhà, thấy hắn làm chuyện nguy hiểm thì ngăn cản, nếu đứa nhỏ quá nghịch ngợm không ngăn được thì che chở một chút.

Vệ Thành nghe hết câu, gật đầu nói đã biết, cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì, bảo nàng yên tâm.

Trước khi người về đến nhà an toàn, Khương Mật cảm thấy mình rất khó yên tâm hoàn toàn được.

Nhưng vì để Vệ Thành an tâm ra ngoài nàng cố hết sức biểu hiện thoải mái, sau khi tiễn chàng đi mới xoay người niệm một câu A Di Đà Phật thỉnh Bồ Tát phù hộ nhiều hơn. Bắt đầu lúc Vệ Thành đi, Khương Mật liền đếm canh giờ chờ, đợi đến trưa thấy chàng không về, thì biết quả thật là chàng bị học sĩ đại nhân giữ lại. Điều này càng làm cho Khương Mật lo lắng hơn, thể hiện hết lên trên mặt, ngay cả Nghiên Mực cũng cảm giác được, hỏi nàng mất hứng hay sao?

Nghiêm Mực còn nhìn ra được chuyện, Ngô thị sao lại có thể không nhìn ra? Bà hỏi Khương Mật có chuyện gì, đang lo lắng cái gì?

Khương Mật cười cười, nói không có.