Chuyển lời xong, hắn cũng chưa đi ngay mà muốn gặp Vệ Thành nói một hai câu. Bước chân Ngô thị nhẹ nhàng đưa khách về nhà, người trong thôn vừa giúp dẫn đường đã nhanh chóng đi truyền tin tức, thằng nhóc con trai Vệ Bình cũng vội vã chạy về nhà thông báo tin mừng cho ông nội.
Học sinh họ Vương nói chuyện với Vệ Thành trong sân viện Vệ gia, bề ngoài nhìn Vệ Thành vẫn bình tĩnh khiêm tốn nhưng trong lòng không nén được vui mừng. Chàng ở tuổi này có thể trúng tú tài đã rất đáng chúc mừng, còn đứng đầu đúng là niềm vui ngoài ý muốn. Khương Mật đứng ở cửa nhìn thoáng qua, thấy bọn họ còn đang nói mới mang qua một chén trà nóng mời khách dùng.
Nàng chỉ lộ mặt một chút cũng đủ để vị họ Vương hâm mộ Vệ Thành thêm vài phần. Khó trách sau khi thành thân, mỗi lần được nghỉ Vệ Thành chỉ muốn trở về, hóa ra trong nhà có kiều thê.
Đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng ồn ào. Sau khi nghe tin tức, đến nhanh nhất là hai nhà Vệ Đại Lang, Vệ Nhị Lang, sau đó là đại thúc công, còn có một vài thôn dân. Rõ ràng đã nghe thấy tin Vệ Thành trúng cử mà có người còn không dám tin, vẫn phải hỏi lại “ Đúng là trúng tú tài thật à?”
Học sinh họ Vương lặp lại một lần nữa thông báo, còn nói cho họ biết theo lẽ thường trúng tú tài nha môn sẽ không đặc biệt tới báo tin mừng, nhưng Vệ Thành đứng đầu năm nay, lẫm thiện sinh viên, đầu tháng lĩnh gạo đầu năm lĩnh tiền, có lẽ một lúc nữa sẽ có người của nha môn đến.
Kiểu lời này, mặc kệ là đã nghe bao nhiêu lần, Ngô thị đều có thể cười tươi nghe tiếp. Khó khăn lắm Vệ phụ mới có thể đứng thẳng sống lưng, đây là thời điểm phong quang đắc ý nhất trong cả đời ông.
Tam lang quả thật không phụ lòng kỳ vọng của ông, thật sự đã thi được tú tài. Về sau đọc sách ở quan học, không những không còn phải mua văn phòng tứ bảo ( nghiên, mực, bút, giấy) mà nha môn còn phụ cấp gạo bạc, tình hình trong nhà sẽ trở lên tốt hơn.
Người nhà họ Vệ vô cùng cao hứng, Ngô thị muốn đi cắt thịt, giữ vị đồng môn Vệ Thành ở lại ăn cơm. Học sinh họ Vương khoát tay, nói hắn mặc dù văn chương không tốt bằng Vệ Thành nhưng cũng thi đỗ chót bảng, đang vội về nhà.
Người ta đã nói như vậy Vệ gia cũng không ép người ở lại, Vệ Thành tiễn hắn ra cổng thôn, Ngô thị thì quay về phòng lấy tiền để đến nhà đồ tể mua thịt, trước khi đi còn dặn cháu họ trai về truyền lời, trưa nay ăn cơm ở nhà mình.
Đại thúc công gật đầu để cháu trai đi thông báo. Thằng nhóc kia ra đến cửa ông mới nhớ tới một việc, lại gọi nó quay lại bảo “ Con nói cho cha con lúc nào đến nhớ mang theo bàn ghế, bát đũa sang. Dù sao bên này cũng không có đủ dùng, đi tay không thì chỉ có đứng hứng gió.”
“ Con biết rồi ông nội.”
Đừng nói chỉ là cái bàn cái ghế, chỉ cần được ăn thịt, mang cái gì cũng được. Ngô thị lúc nào cũng keo kiệt rốt cuộc hào phóng một lần, lúc bà mang xâu tiền ra ngoài còn đang nghĩ, hôm nay mua hẳn hai cân thịt ăn cho thoải mái. Kế hoạch là hai cân, đồ tể nghe được chuyện Vệ Thành trúng cử, lại tặng thêm một chút, nói sau này phát đạt đừng quên bà con làng xóm. Ngô thị mặc dù tốn tiền nhưng trên đường về vẫn rất vui vẻ, đợi bà mang thịt về đến nhà, đã thấy bàn ghế được bày trong sân, con cháu bên nhà đại thúc công cũng lần lượt tới, cũng không ai đi tay không, có người mang theo đậu phộng hạt dưa, có người nhổ củ cải, bắp cải của nhà đưa đến, đường tẩu còn trực tiếp tóm sang một con gà béo.
Ngô thị miệng cười toe toét, bảo bà việc gì phải khách khí thế, đem gà trở về.
“ Chỉ là con gà thôi. Tam Lang nhà các ngươi có được thể diện như vậy, giết một con gà thì sao. Đệ muội chuẩn bị thịt đi, gà thì để ta giết, chúng ta tranh thủ làm một bàn tiệc.”
Đường tẩu lại nghĩ đến hỏi có rượu chưa. Hôm nay đám đàn ông kiểu gì chả uống một hai chén. Ngô thị thực sự đã quên mất chuẩn bị, Khương Mật nghe thấy đáp một tiếng, nói cha đã bảo đại ca đi mua rượu.
Trong thôn không bán rượu, Vệ Đại Lang phải chạy một chuyến vào trong trấn, ngoài rượu còn có hạt dưa đậu phộng kẹo đường, sau khi để hết vào cái sọt đeo trên lưng, hắn lại hùng hùng hổ hổ chạy về.
Về đến nơi đúng lúc đồ ăn sắp chuẩn bị xong, Vệ Đại Lang đem đồ đã mua được để xuống, nghe lời lão nương mang hạt dưa đậu phộng các loại phân phát cho bọn trẻ con. Sau khi chia xong đang muốn nghỉ ngơi uống ngụm nước lại bị nương tử Trần thị kéo sang một bên.
“ Chàng đi mua rượu cha có đưa tiền không?”
Vệ Đại Lang nhíu mày “ Nàng hỏi chuyện này làm gì?”
“ Chàng nói xem đưa hay không đưa?”
“ Ta là đại ca, trong nhà có chuyện vui mừng như vậy, ta giúp đỡ mua chút rượu còn ngửa tay lấy tiền thì ta thành cái dạng gì?”
Nghe hắn nói như vậy, Trần thị biến sắc, chưa vội phát tác mà hỏi “ Vậy chàng lấy tiền ở đâu?”
“ Ta về nhà lấy.”
Trần thị đột nhiên cao giọng “ Được lắm, Vệ Đại Lang ngươi…”
“ Ngươi im mồm lại, muốn ồn ào thì đợi về nhà rồi nói, không nhìn xem bây giờ là trường hợp gì.”
Trần thị cũng nhớ tới vẫn còn người khác ở đây, lại nghĩ đến nếu hôm nay mà nàng ta còn quậy ra chuyện cười gì thì nhất định sẽ bị dạy dỗ, nhớ đến dáng vẻ tức giận của mẹ chồng, vợ Đại Lang tạm thời nhịn xuống, quay đầu chuẩn bị nghĩ cách lấy lại tiền.
Bởi vì lý do này cho dù bữa tiệc buổi trưa của Vệ gia đồ ăn rất phong phú, nàng ta cũng không có hứng thú nổi. Ngửi mùi rượu bay tới, nghe bọn họ mời nhau ngươi một chén ta một chén, vợ Đại Lang đau lòng như bị dao cắt. Đây là toàn bộ là tiền tiết kiệm của nàng ta.