Áo dài thì đợi đến đầu mùa đông bắt đầu may. Nghe theo lời Ngô thị thì cần làm hai lớp áo, lớp trong ngắn lót bông, lớp ngoài làm thành áo dài, khi nào qua mùa đông, khai xuân tiết trời ấm áp không cần mặc áo ngoài vẫn được, chỉ là hơi trống trải một chút.
Nhà nghèo là như thế. Một đồng bạc cũng muốn bẻ làm đôi để tiêu, muốn may quần áo cũng phải tiết kiệm quanh năm suốt tháng.
Khương Mật từ nhỏ đã không có nương, lúc còn là cô nương cuộc sống tù túng như trong một cái lồng, chỉ có thể làm không ít việc may vá, tay nghề không tệ. Ngô thị rất hài lòng với quần áo nàng may cho Vệ Thành, cổ áo, khuy áo, tay hay vạt áo đều được khâu rất tỉ mỉ, mặc vào khác hẳn với nông dân chân đất.
Vệ Thành mặc thử lên người, sau đó cởi ra gấp lại. Mặc lại áo cũ xong, chàng quay sang Khương Mật đang trông mong nhìn mình, đưa người ngồi xuống bên giường, nói “ Quần áo nàng làm tốt lắm, tay nghề không thua kém gì thợ may lành nghề.”
Tất nhiên Khương Mật không tin “ Chàng chỉ quen dỗ dành thiếp…”
Vệ Thành cười cười. Đúng là tay nghề của nàng có thua kém thợ may một chút, nhưng so với người khác ở nông thôn đã tốt hơn rất nhiều. Bình thường Vệ Thành vẫn mặc hai bộ Ngô thị may từ hai năm trước, cũng bỏ ra nhiều tâm huyết, không tinh tế bằng nhưng lại bền.
Chỉ là quần áo mặc trên người thôi, mặc được lâu dài là được. Vệ Thành không nói thêm gì nữa, quay sang Khương Mật hỏi han xem nàng có lạnh hay không.
“ Bình thường tướng công chỉ ngồi yên đọc sách mới lạnh, thiếp cả ngày đi đi lại lại từ trước ra sau, có mấy khi rảnh rỗi, mặc nhiều còn thấy nóng.”
Vệ Thành nắm chặt tay nàng, cảm thấy ấm áp mới tin lời nàng nói.
Áo dài làm xong chưa được hai ngày, Ngô thị đã cầm tới đôi giày vải mới tinh được lót bông mịn, Vệ Thành thật sự không biết nói gì cho phải, nhà có bốn người mà chỉ có mình chàng vừa có áo mới vừa có giày mới, trong lòng thật sự không chịu được.
“Nương, lần sau làm cho cha đi, con còn đồ để mặc.”
“ Cha ngươi cả ngày lội ruộng cuốc đất, mặc đẹp như vậy để làm gì. Đưa cho ông ấy mặc khéo một tháng đã hỏng.”
Vệ phụ làm việc ở bên cạnh, nghe thấy thế thì giương mí mắt “ Nương con nói đúng, làm cho con thì con cầm lấy đi…Tam Lang này, thời điểm này nha môn nên yết bảng rồi nhỉ?”
Từ lúc viện khảo kết thúc, người Vệ gia nghĩ đến nhiều nhất là việc này, giữa tháng mười còn tốt, đều giữ ở trong lòng không lộ ra ngoài, đều đầu tháng mười một, trong lòng mọi người càng thêm thấp thỏm. Vệ phụ làm cái gì cũng không thể chuyên tâm, Ngô thị cũng như vậy, lúc làm giày cho Vệ Thành không chú ý đâm vào tay rất nhiều lần.
Tính ra không khác lắm hình như năm ngoái cũng là thời gian này yết bảng. Đã bảo học đường có bạn đồng môn đi xem kết quả, sao đến bây giờ còn chưa có tin tức gì?
Là không đậu hay có trên đường đi bị trì hoãn?
Khả năng nào Vệ phụ cũng nghĩ tới, thật sự không nhịn được nữa mới hỏi ra miệng. Tuy rằng Vệ Thành khá là nắm chắc nhưng kết quả một ngày không có thì chàng cũng không thể nào yên tâm được. Nhìn chồng và con trai như vậy, Ngô thị trấn an “ Yên tâm đi, ta đã hỏi Mật nương có nằm mơ không, nàng bảo mơ thấy chim thước kêu, sao có thể trượt được.”
Vệ Thành kinh ngạc, chàng cũng chưa được nghe Khương Mật nói gì. Tìm một chỗ riêng, Vệ Thành hỏi nàng có thật sự như vậy không?
Khương Mật…
Tất nhiên là không. Chẳng qua nhìn mẹ chồng mặc dù mùa đông vì việc này mà nóng nảy, mới nói như vậy để bà yên tâm.
Vệ Thành nhìn nàng như vậy còn có gì mà không hiểu. Chàng thở dài “ Nhỡ như ta…”
Chưa dứt lời, Khương Mật đã trừng chàng “ Chàng đừng có nói điều không may, chúng ta cứ yên tâm, kiểu gì cũng nhận được tin mừng.”
Sự tình đúng là bị Khương Mật nói trúng, hôm sai, Khương Mật đang nấu cơm trong bếp, Ngô thị ra vườn cắt củ cải về nấu canh, vừa mới ra đến sân đã có người gọi bà từ xa.
Quay đầu là nhìn , là con trai của đường huynh Vệ Bình, trên đường làng đang nhiệt tình vẫy tay chào thím.
Ngô thị dừng lại, kéo cổ họng đáp một tiếng, hỏi nó có chuyện gì.
“ Có người hỏi thăm đường tới nhà thím đi như thế nào.”
Trong lòng Ngô thị lộp bộp một tiếng, chạy nhanh về phía cháu trai, quả nhiên nhìn thấy người trong thôn dẫn một người áo dài đi về phía nhà mình, lúc này người dẫn đường cũng nhìn thấy Ngô thị, quay lại nói với người nọ “ Đó là nương của Vệ Tam Lang.”
Ánh mắt người nọ sáng ngời, tiến lên vài bước chuẩn bị chắp tay lại bị Ngô thị thúc giục hỏi “ Người là đến báo tin mừng cho Tam Lang nhà chúng ta? đậu tú tài rồi?”
Ngô thị vừa dứt lời, người dẫn đường cùng cháu trai đồng loạt quay sang nhìn người kia. Tất cả đều đang đợi hắn trả lời.
May mà kết quả không khiến mọi người thất vọng, người kia gật đầu nói “ Ta họ Vương, mang tin đến Hậu Sơn thôn cho Vệ Thành, hắn thi đậu tú tài, còn đứng đầu bảng, là lẫm sinh.”
Từ trước tới nay mới nghe qua hoa sinh ( đậu phộng), lẫm sinh là cái gì?
Người dẫn đường cho họ Vương trong nhà không có người đọc sách, hắn chỉ biết đầu tiên là thi tú tài, rồi đến cử nhân, không biết là tú tài cũng phân cấp bậc, nghe không hiểu mới hỏi lại. Học sinh họ Vương cũng nhiệt tình giảng giải, lẫm sinh chính là lẫm thiện sinh viên, nói thẳng ra là sau này Vê Thành một tháng được lĩnh sáu đấu gạo, môt năm lĩnh bốn lượng bạc.
“ Tú tài cũng có thể lĩnh tiền? một năm bốn lượng?”
Học sinh họ Vương vẫn nhẫn nại giải thích, nói chỉ có lẫm sinh mới được tú tài bình thường thì không “ Vệ huynh năm sau có thể thử sức, biết đâu lại vào được phủ học.”