Chương 13: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Vợ Nhị Lang tổng kết lại, xoay người gọi Hổ Oa. Hổ Oa đang chơi ở sau nhà, nghe tiếng gọi, cất đôi chân ngắn vui vẻ chạy tới “ Nương goi con?”

“ Bây giờ Tam thúc đang ở nhà, con đi tìm thúc ấy nhiều vào, bảo Tam thúc kể chuyện xưa, dạy con đọc tam tự kinh gì đó.”

Hổ Oa bĩu môi. Nương nhắc nhở thì chắc chắn nó phải đi. Nhìn vẻ mặt kháng cự của hắn, khó chịu hỏi “ Làm sao? vẫn còn sợ Tam thúc?”

Hổ Oa không sợ Tam thúc mà sợ bà nội. Bình thường chỉ cần Vệ Thành ở nhà, Ngô thị sẽ nhắc nhở hai đứa cháu trai, không được phép to tiếng, không cho phép quậy trước mặt Vệ Thành, chơi xa một chút. Lúc đầu bọn nó cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai, vẫn nhao nhao náo loạn, suýt chút nữa bị đánh, lúc đấy mới nhớ lâu.

“ Bà nội bảo không được phép làm phiền Tam thúc, để bà bắt được lại dạy dỗ con.”

“ Con cứ theo lời nương nói mà làm, nhất định sẽ không có việc gì.”

Hổ Oa không hoàn toàn tin tưởng, vẫn hỏi lại “ Thật ạ?”

“ Bảo con đi thì con đi, nghe lời nương, về nương cho ăn đường.”

Nghe thấy có đường ăn, Hổ Oa chạy đi luôn, lúc nó thò đầu vào cửa tìm người thì đụng vào Ngô thị đang đi từ bếp ra.

“ Đến đây làm gì?”

“ Con, con tìm Tam thúc chơi.” Nể mặt đường, Hổ Oa mạnh dạn nói.

“ Tam thúc ngươi không có ở đây, tự mình đi chơi đi.”

Vệ Thành đến nhà đại thúc công nói chuyện cùng ông. Ông bà nội Vệ Thành mất sớm, đại thúc công với ông nội Vệ Thành là hai anh em, ông là đại ca của ông nội Vệ Thành ( đại thúc công có nghĩa là ông bác đó :>). Nhà đại thúc công vẫn không phân gia, trong nhà nhân khẩu đông đúc, náo nhiệt hơn nhiều so với Vệ gia bên này.

Vệ Thành ra ngoài hơn nửa canh giờ. Thấy chàng trở về, Khương Mật bưng chén nước cho chàng uống một chút. Chờ Vệ Thành uống hai ngụm, nàng mới hỏi “ Nhà ta với bên đại thúc công có vẻ rất gần gũi, hồi chúng ta thành thân hình như đại thúc công cũng tới.”

Vệ Thành gật đầu “ Ông nội mất rất sớm, cha lại chẳng có anh em gì, mấy năm đó cha sống rất khó khăn, đại thúc công giúp đỡ rất nhiều. Nương gả tới sinh ra ba anh em ta, hồi còn bé trong nhà khổ cực nhưng cha vẫn luôn nghĩ đến việc đưa chúng ta đi học vỡ lòng, dù chỉ biết được vài chữ cũng tốt, đừng để đến tên mình cũng không biết viết. Nói thì dễ nhưng mà không có tiền. Cha lại tự mình đi tìm đại thúc công nhờ giúp đỡ. Về sau thấy tư chất ta còn được, cha mẹ muốn đưa ta đi học đường trong trấn, đại thúc công cũng giúp đỡ không ít.” Những chuyện cũ này Vệ phụ thường xuyên nhắc với Vệ Thành, để chàng nhớ rõ ân tình, nếu có một ngày đạt được thành tựu, phải báo đáp thật tốt.

Nghe xong những lời này, Khương Mật đại khái cũng hiểu tại sao cha mẹ chồng lại coi trọng tướng công như vậy. Cũng bởi vì quá khứ quá khó khăn, cha mẹ lại mất sớm, không có anh em, Vệ phụ cũng không có năng lực lớn, chỉ biết trồng trọt, ông lại hiểu trồng trọt sẽ không có tiền đồ sáng lạn, nhiều lắm là không đói ăn, không thể đổi đời. Nên dù nhà nghèo, ông cũng cắn răng cho ba con trai đi học, nhưng hai đứa đầu không học được, chỉ có Vệ Thành cho ông hy vọng.

“ Mấy năm trước ta cũng không có cách nào đối mặt với đại thúc công, cũng may có Mật Nương vượng ta, năm nay mọi chuyện đều thuận lợi.”

Khương Mật bị chàng nói đến đỏ mặt, sửa lời chàng “ Là bây giờ đến lượt tướng công gặp may mắn, có liên quan gì đến thiếp. Vượng hay không vượng chẳng qua là chuyện bịa để mấy người thầy bói bán tiên lừa tiền.”

“ Ta cảm thấy Mật nương chính là phúc tinh của ta, nàng gả tới, ta càng có sức lực học hành, thi cử cũng thuận lợi.”

Ngô thị lấy vải từ đông phòng ra, muốn Khương Mật làm áo dài cho Vệ Thành, chờ tháng sau bày tiệc báo tin mừng thì mặc, đúng lúc nghe được mấy lời này. Vệ Thành nói chưa chắc thật sự bảo Khương Mật mang phúc, chàng chỉ là thuận miệng nói, nhưng Ngô thì lại để ý, thầm nghĩ con dâu thứ ba có thật sự vượng phu không?

Nếu thật sự là như vậy, may mà nhờ có Tam Lang kiên quyết muốn cưới, mấy tháng trước bà kiểu gì cũng thấy Khương thị chướng mắt, nhìn đã thấy bực mình.

Ngô thị đang thất thần, Khương Mật đã thấy bà, cũng thấy vải bà đang cầm, liền hỏi bà muốn làm cái gì? Có cần nàng hỗ trợ không?

“ Vải này con cầm đi làm hai bộ áo. Trước hết làm áo ngoài, còn lại để nương nghĩ cách lấy chút bông.”

Vệ Thành vừa nghe liền biết là làm cho mình, nói không cần “ Hay là làm cho cha trước?”

Ngô thị xua tay “ Con đừng nghe Tam Lang sắp xếp vớ vẩn, làm một bộ áo dài, tháng sau bày tiệc thì mặc.”

“ Nương, con còn chưa chắc chắn…”

“ Đừng nói lời không có tiền đồ thế, ai mà không biết học vấn con tốt. Mấy năm qua là do vận khí kém, năm nay mọi chuyện đều thuận lợi còn có thể không thi đậu?” Ngô thi nói xong liền thúc giục Khương Mật nhận vải vóc, Khương Mật nhìn Vệ Thành một chút rồi đưa tay nhận lấy.

Những ngày sau đó, cứ lúc nào rảnh là nàng lại làm quần áo, Vệ Thành mặc dù về nhà, buổi sáng vẫn đọc sách một lát, ban ngày giúp đỡ việc nhà, ban đêm đóng cửa thân mật cùng vợ.

Lúc Vệ Thành đi học bên ngoài, Khương Mật thương nhớ chàng. Bây giờ người ở nhà lại mang đến phiền não mới. Gần đây, Ngô thị thấy hai vợ chồng tình cảm tốt như vậy, luôn nhìn bụng Khương Mật, nói thầm nếu nàng cũng có tin tức tốt, thế là song hỷ lâm môn rồi.

Việc này Khương Mật cũng không tiện nói gì, ngược lại là Vệ Thành, tự mình tìm nương hắn, để Ngô thị đừng ở trước mặt Mật nương đề cập đến chuyện này.

Ngô thị nhìn hắn thắc mắc. Vệ Thành giải thích “ Con còn trẻ, không nóng nảy chuyện con cái, còn mong khi nào điều kiện tốt một chút mới để cho Mật nương mang thai, con cái sinh ra mới không phải chịu khổ. Hài tử có lẽ cũng thông cảm cho chúng ta, nhìn cha me bao gồm cả Mật nương không dễ dàng, mới không vội tới cho thêm phiền phức.”

“ Theo như con nó thì có vẻ hắn rất biết hưởng phúc nhỉ?”

“ Cho nên nương đừng nóng vội, Mật nương có phúc khí, nàng không mang thai là bởi vì trước mắt nhà chúng ta vẫn chưa thích hợp.”

Tất nhiên Ngô thị biết con trai là vì nương tử mới tới tìm bà, nói lời này cũng vì con dâu. Bà nghe thế mà lại cũng cảm thấy có lý

Sau khi phân gia, trong nhà sức lao động ít đi nhiều, bình thường ba người bọn họ luôn bận rộn luôn tay luôn chân, mùa thu đông còn đỡ, sau khi khai xuân thì vất vả xoay vòng. Thời điểm này, con dâu thứ ba đúng là không thích hợp mang thai, nếu nàng thật sự có, bụng nhỏ còn có thể làm được ít việc, tháng lớn một chút còn cần thêm người quan tâm, sau khi sinh con còn phải mất một hai năm không làm được việc, rất là phiền toái.

Ngô thị gật gật đầu “ Nương biết rồi. Tam Lang con thương nương tử là tốt, nhưng trước mắt con vẫn nên đặt tâm tư vào việc học, lấy tiền đồ làm trọng.”