Chương 16: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Đêm đó, Trần thị và Vệ Đại Lang thực sự đóng cửa cãi nhau, Trần thị cảm thấy nếu sau này còn muốn bày tiệc rượu thì hôm nay không cần mời khách, mời là lại tốn tiền.Vệ Đại Lang nói trong mắt nàng ta chỉ có tiền, ban ngày tình huống như thế, đại thúc công còn đứng ở đó, không mời người ở lại ăn cơm chẳng lẽ lại bảo người ta đi về.

“ Mấy người nhà mình thì ăn uống hết bao nhiêu. Hơn nữa thịt là nương mua, gà vịt là của đường huynh đệ tặng…”

“ Còn rượu thì sao, còn không phải là do chàng mua? Chàng còn mang theo sọt đi, mua mấy cân.”

Vệ Đại Lang nói mang sọt không phải là để đựng rượu, mà để đựng kẹo đường đậu phộng hạt dưa, mấy thứ này nặng thì không nặng nhưng cồng kềnh chiếm nhiều chỗ.

“ Ngươi nói cái gì, đậu phộng kẹo đường mấy thứ đó cũng là ngươi mua, cuối cùng thì ngươi lấy của ta bao nhiêu bạc rồi?”

Vừa rồi Trần thị quên đi, bây giờ mới nhớ ra đi tới hộp đựng tiền mở ra nhìn, tim lạnh đi một nửa, nàng ta ngồi xuống mép giường lau nước mắt. Vốn dĩ Vệ Đại Lang đã rất không kiên nhẫn, thấy nương tử khóc, hắn lại nuốt lời định nói xuống miệng, ngồi xuống bên cạnh ôm đầu không biết nên nói gì.

Trần thị vừa khóc vừa trách móc, Vệ Đại Lang nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thực sự không chịu được mới nói “ Tam Lang trúng tú tài, hơn nữa còn đứng đầu, chuyện vui lớn như vậy ta làm đại ca chả lẽ không tỏ vẻ gì? được ăn, được tiếng thơm mà không bỏ ra gì mà xem được? Với tình hình ban ngày, Tam Lang không thể phân thân, cha thì tiếp đón đại thúc công, nương đi mua thịt, đệ muội chuẩn bị thức ăn trong bếp… Nhà không có rượu chẳng lẽ ta không đi mua được à?”

“ Vệ Nhị Lang không phải là con của cha hả? Sao ngươi không sai hắn đi làm việc còn đại ca như ngươi ở nhà tiếp khách?”

Vệ Đại Lang lắc đầu “ Nói đi nói lại thì nàng vẫn là tiếc mấy đồng tiền kia.”

“ Vâng, ta keo kiệt đấy! Ta keo kiệt thì có gì sai? Tích góp được mấy đồng tiền thì dễ lắm đấy. Ngươi hào phóng như thế sao không nghĩ đến lúc Mao Đản đến tuổi học vỡ lòng, nếu chúng ta thiếu tiền cha nương có hỗ trợ hay không? Nỗi khổ không có tiền ngươi còn chưa rõ hay sao? Trong tay không có tiền là cái gì cũng phải đi cầu cạnh người ta.”

Chính là như vậy nên Vệ Đại Lang không có cách nào trách cứ nặng nề nương tử hắn. Cho dù Trần thị có cả trăm điều không tốt, nhưng trong lòng luôn nghĩ cho hắn và Mao Đản, khổ cực tiết kiệm cũng vì cái nhà này.

Trách nàng sao? Cũng không thể chỉ trách nàng. Vẫn là do nghèo mà ra chuyện, người nghèo chí ngắn. Ngọn lửa trong lòng Vệ Đại Lang bị mấy câu của Trần thị dập tắt, hắn lùi một bước nói “ Hôm nay không nói nữa, sau này có chuyện gì ta đều thương lượng với nàng trước có được không? Nàng cũng đừng nắm chặt tiền trong tay như vậy, tiền là vật chết, người mới sống, vì chuyện nhỏ này mà làm tổn thương tình huynh đệ thì không đáng giá.”

Cho dù có đau lòng đến đâu thì tiền cũng dùng rồi, cũng chẳng lấy lại được, hơn nữa trượng phu cũng chịu nhún nhường, trong lòng Trần thị dễ chịu hơn một chút “ Chàng nói rồi đấy, sau này có chuyện gì cũng phải bàn với ta trước, ta gật đầu chàng mới được làm.”

“ Không nói nữa, ta mệt rồi, đi ngủ đi.” Vệ Đại Lang cởi áo chuẩn bị đi ngủ, nhắc nhở một tiếng, nói việc này cũng xong rồi, đừng có đến trước mặt cha mẹ bày ra vẻ mặt khó chịu.

“ Còn cần chàng phải nhắc. Chàng đã ngốc nghếch hào phóng tiêu tiền rồi, ta mà không thể hiện tốt một chút trước mặt nương thì mất công à?”

Trần thị tính toán đến nửa đêm, kết quả người tính không bằng trời tính, nàng ta còn chưa tìm được cơ hội tranh công, Ngô thị đã đi trước một bước tìm con trai lớn, giao cho hắn một nhiệm vụ.

Chuyện này phải nói đến đêm hôm nhận được tin tức Vệ Thành trúng tú tài. Đêm hôm đó không yên ổn, không chỉ vợ chồng Vệ Đại Lang cãi nhau một trận mà Khương Mật cũng có chuyện, nàng không cãi nhau với người khác mà nàng nằm mơ.

Canh ba, Khương Mật tỉnh giấc từ trong mộng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nàng đã hết sức kiềm chế nhưng vẫn đánh thức người bên cạnh, Vệ Thành mò mẫm nhìn về phía nàng, hạ thấp giọng hỏi làm sao thế?

Tay Khương Mật đặt trên người chàng run rẩy, nói không có chuyện gì ngủ tiếp đi.

Giọng nói của nàng yếu ớt mang theo nỗi bất an, không giống như không có chuyện gì. Vệ Thành suy nghĩ một chút, xoay người xuống giường khoác áo lên rồi thắp đèn dầu, chàng quay lại nhìn Khương Mật, sắc mặt nàng quả nhiên trắng bệch.

Vệ Thành trở lại giường, ôm nàng vào lòng hỏi có phải nàng lại mơ thấy ác mộng không?

Khương Mật gật đầu.

“ Mơ thấy ta?”

Khương Mật do dự một chút, lại gật gật đầu.

“ Trong mơ ta bị sao vậy?”

Khương Mật vùi toàn bộ khuôn mặt và lồng ngực Vệ Thành, ấp úng nói “ Chúng ta cứ ngủ trước đi đã, đợi trời sáng rồi nói, bây giờ mà náo loạn lại mất ngủ, ngày mai lại ngủ gật cả ngày. Hơn nữa việc này một hai câu không thể nói rõ ràng được.”

Trong lòng Khương Mật biết chỉ cần nàng nói ra thì sau đó sẽ không thể ngủ tiếp được, muốn nhịn đến hừng đông, kết quả hai canh giờ sau vẫn ngủ không ngon.

Trong lòng nàng có chuyện.