Cuối cùng cũng được bà nội ôm ra khỏi xe ngựa, Nghiên Mực hưng phấn, muốn xuống đất chạy.
Ngô thị không quen thuộc kinh thành nên lo lắng, không dám buông tay.
Nghiên Mực cực kỳ ủy khuất, vỗ vỗ bà nội hắn, nói muốn đi xuống.
Ngô thị ôm hắn hôn vài cái: "Tôn tử ngoan, đừng ầm ĩ, chờ đến nơi bà nội sẽ thả con xuống, đến lúc đó muốn ta ôm ta cũng lười ôm con. ”
Nghiên Mực nhào tới một chút, thấy bà nội không buông tay, mới buông tha, luyến tiếc nằm sấp trên vai Ngô thị.
Vệ phụ bước vào Tập Cổ Hiên, hiện tại ông ăn mặc tốt hơn ở nông thôn một chút, nhưng vẫn không giống người có tiền.
Tập Cổ Hiên là nơi nào? Nhìn vào bảng hiệu là biết, là nơi mua bán tranh chữ cổ. Phùng Lương đã làm chưởng quỹ rất nhiều năm, nhãn lực không kém. Hắn nhìn ra Vệ phụ không có tiền, biết ông không phải là tới mua đồ, nhưng làm ăn mà, hòa khí sinh tài, hắn vẫn khách khí một câu, hỏi khách nhân muốn xem cái gì?
"Tôi không mua đồ."
"Vậy..."
"Ta tìm con trai ta."
Phùng Lương: ???
Hắn bối rối muốn hỏi ông tìm con trai nào, tìm người cũng phải nói ra một cái tên chứ.
Vệ phụ vừa rồi quá khẩn trương, ông cũng phát hiện mình nói không rõ ràng, lại giải thích: "Ta là cha của Cệ Thành, hắn viết thư dặn dò ta đến kinh thành thì tới nơi này tìm Phùng chưởng quỹ. ”
Nói đến Vệ Thành, Phùng Lương chưa kịp phản ứng. Trước kia hắn gọi là Vệ cử nhân, sau đó thành Vệ tiến sĩ, tiếp nữa là Vệ thứ thường, không gọi thẳng đại danh bao giờ. Tuy chậm nửa nhịp, nhưng hắn rất nhanh hiểu được, đây là cha của Vệ thứ thường.
Ba tháng trước, Vệ thứ thường tìm được một viện tử, sau khi mua thì đã chuyển qua đó ở, lúc chuyển nhà còn chiêu đãi cả nhà Phùng Lương, cảm tạ sự chiếu cố lúc trước của hắn, cũng nhắc tới chuyện trong thư chàng đã dặn dò cha mẹ sau khi đến kinh thành thì đi Tập Cổ Hiên hỏi thăm, lúc đó còn phiền Phùng chưởng quỹ hỗ trợ dẫn đường một chút.
Chỉ là dẫn đường, không có gì phiền phức. Phùng Lương đáp ứng rất thống khoái, kết quả chờ mãi mà không thấy người tới.
Giữa tháng năm Vệ Thành được chọn vào Hàn Lâm viện, chuyển nhà hơi muộn một chút vào đầu tháng sáu, ngày chuyển nhà Vệ Thành nhờ hắn, kết quả tháng sáu tháng bảy đến tháng tám cũng không thấy có người đến, Phùng Lương vội vội vàng vàng đã quên mất chuyện này. Hắn muốn bưng trà cho Vệ phụ, nói: "Vệ thứ thường đang rất sốt ruột, lão ca ngươi sao giờ mới đến? ”
Vệ phụ nói lúc báo tin về đến nhà là đang vào mùa thu hoạch, phải sắp xếp một chút mới đi được. Bận rộn làm xong hết việc mới khởi hành. Cuối tháng bảy lên đường, xóc nảy cả một đoạn đường lúc này mới đến nơi.
"Đường đi rất vất vả. Lão ca ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, ta sắp xếp một chút sẽ mang ngươi qua đó." Nói xong Phùng Lương nhìn thoáng qua bên ngoài cửa hàng, hỏi, "Sao tẩu tử không vào? Đúng rồi, Vệ thứ thường không phải còn có một đứa con trai sao? Mới một hai tuổi? Mọi người cùng vào đây nghỉ ngơi một chút. ”
Mặc dù Phùng Lương nhiệt tình chiêu đãi như vậy, Vệ phụ xấu hổ không dám ngồi xuống, sợ làm bẩn ghế nhà người ta.
Mọi thứ trong cửa hàng này đều cảm thấy rất quý giá, ông đụng cũng không dám đụng, nhận chén trà cũng không dám uống một ngụm, đặt xuống bàn.
Phùng Lương đã biết gia cảnh của Vệ Thành như thế nào, phản ứng này của Vệ phụ cũng không có gì kỳ quái, hắn không cứng rắn khuyên nhủ, gọi một người lên quầy thay mình, nói phải đi ra ngoài một lát, rồi mang theo Vệ phụ đi ra.
Cả nhà rời đi, mặc dù đã rút gọn rất nhiều đồ đạc, nhưng hành lý vẫn có chút cồng kềnh, nên vẫn để trên xe ngựa không dỡ xuống, người đánh xe chờ ở một bên, nhìn thấy Vệ phụ và một nam nhân trung niên ăn mặc đàng hoàng cùng nhau đi ra.
Người trung niên không nhìn về phía người đánh xe, hắn chào hỏi Ngô thị trước, nhìn về phía Nghiên Mực đang được Ngô thị ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống.
“ Đây là ái tử nhà Vệ thứ thường?”
Nghe hắn nói mà Ngô thị nổi da gà cả người, nhưng vẫn gật gật đầu, nói: "Đại danh Vệ Ngạn, gọi Nghiên Mực là được. ”
Nghe được tên mình, Nghiên Mực mặt bánh bao cau có quay đầu lại nhìn một chút, thấy một người không quen biết, hắn lại tiếp tục dụi vào trên vai Ngô thị.
"Bà nội."
"Làm gì?"
"Muốn xuống."
Ngô thị vỗ vỗ mông hắn: " Đã nói đến nơi sẽ thả con xuống, đợi lát nữa đã. ”
"Muốn xuống."
"Đi xuống."
"Đi xuống."
Hắn niệm kinh. Ngô thị làm bộ không nghe thấy, nói đi thôi, đến sớm một chút cho hắn xuống đất chạy, hắn bị bó chân bó tay suốt một đường dài rồi.
Phùng Lương cảm thấy rất thú vị, hỏi hắn là sinh vào tháng mấy?
"Hắn sinh vào tháng tư."
Mới một tuổi bốn tháng, vừa đi vừa chạy được, nói chuyện cũng rõ ràng, nhìn rất thông minh. Phùng Lương tính toán, Vệ Thành cùng phu nhân Khương thị ra ngoài từ đầu năm, vậy chẳng phải hắn tám tháng đã phải rời khỏi song thân, "Hài nhi nhìn rất mập mạp, Vệ Thứ Thường và phu nhân đi xa hắn không náo loạn sao? ”
"Không lại không náo loạn? Sao lại không làm ầm ĩ? Ngươi không biết hắn dính nương hắn nhiều như thế nào đâu, cũng may là người nhỏ không nhớ lâu, một thời gian không thấy người cũng từ từ quên mất. Bây giờ ngươi nói với hắn về cha nương thì hắn cũng không thể nhớ nổi đâu. ”
Ngô thị nhớ tới lúc con dâu rời nhà có nói hy vọng hắn đừng náo loạn, quên cha mẹ cũng được.
Hiện tại tốt rồi, hắn thật sự đã quên, cũng không biết con dâu nhìn thấy có khó chịu hay không.
Trong xe ngựa không gian hẹp, Phùng Lương không vào được, bọn họ dứt khoát không lên xe nữa, Phùng Lương đi ở phía trước dẫn đường, Vệ phụ cùng Ngô thị đi theo hắn, xe ngựa chậm rãi chạy theo phía sau. Phùng Lương làm chưởng quầy, miệng lưỡi lưu loát, một đường giới thiệu cho bọn Vệ phụ, Tập Cổ Hiên tuy rằng không chiếm mặt tiền hoàng kim, nhưng cũng ở khu vực phồn hoa của kinh thành, viện tử của Vệ Thành ở chỗ hơi hẻo lánh, phải mất một chút thời gian.
Nói đến tiểu viện kia, Phùng Lương cảm thán một tiếng vận khí nhà Vệ Thành không tệ.
Lúc ấy Phùng Lương giúp hỏi thăm, nghĩ rằng trong vòng ba trăm lượng sẽ không mua được nhà cửa đàng hoàng, kết quả lúc đó có nhà gấp gáp cần tiền, muốn bán nhà không ai ở, viện tử bình thường không tốt không xấu, là một Tứ Hợp viện. Một mặt bị nhà kia đổi thành nhà kho chứa tạp vật và nhà bếp, ba mặt còn lại có ba phòng chính hai phòng phụ, tổng cộng năm gian phòng, nhà ít người ở rất thoải mái.
Nhưng bình thường cha mẹ còn sống hầu như không có ai phân gia, loại tiểu viện này một nhà bình thường không ở được, muốn tìm người mua rất không dễ dàng.
Nói trắng ra người có tiền chướng mắt, người nghèo lại không mua nổi, vừa lúc tiện nghi cho Vệ Thành.
Vệ Thành bỏ ra hai trăm lượng mua, sắm thêm vài thứ, chỉnh trang lại toàn bộ. Chàng và Khương Mật ở đông sương phòng, tây sương đổi thành thư phòng, chính phòng còn trống, để lại cho nhị lão. Vệ phụ đi theo sau Phùng chưởng quỹ vài con hẻm, đang muốn hỏi sao còn chưa tới? Phùng Lương đưa tay chỉ một nhà: "Đến nơi rồi. ”
Vệ phụ nhìn theo hướng ngón tay hắn, thấy một tòa viện gạch xanh ngói đen, viện nhìn không mới, nhưng đã vượt xa dự đoán của Vệ phụ, ở nông thôn ông còn đang ở nhà ngói bùn, chỉ ở trên trấn mới thấy qua nhà ngói đen gạch xanh, thấy một lần hâm mộ một lần.
“ Phùng lão đệ, đó là viện Tam Lang mua?