Lúa trên ruộng đã chín, Vệ phụ vốn muốn thuê người thu hoạch, bây giờ đã cho Vệ Nhị Lang, ông liền mặc kệ. Gà và lợn trong nhà cho đại phòng, Ngô thị cũng nhắc nhở đại lang tức phụ, bảo nàng ta tự mà đi cắt cỏ lợn. Ngô thị đi tìm ruộng nước, Vệ phụ thì đang sắp xếp mọi thứ để cả nhà chuẩn bị lên kinh, ông không chỉ chọn ngày lành tế tự tổ tông, còn gặp cha Khương Mật, thông báo cho thông gia những chuyện này.
Vệ phụ thương lượng với Ngô thị, nói đã cho Đại Lang Nhị Lang đầy đủ, trong nhà còn dư chút lúa gạo dự trữ, không mang đi được, chia cho hai huynh đệ cũng là dư thừa, không bằng đưa cho ông thông gia, nói là Mật nương tạ ơn sinh dưỡng, khả năng là rất nhiều năm sau không về được, nhắc nhở ông thông gia bảo trọng thân thể.
Lúc trước Ngô thị không muốn cho ai cái gì, bây giờ bà không thèm, điều bà suy nghĩ nhiều nhất là thanh danh của tam nhi tử, Vệ phụ vừa nhắc tới, bà nghĩ một chút liền đáp ứng, lưu lại một chút để cả nhà ăn mấy ngày cuối cùng, còn lại kéo hết đến Tiền Sơn thôn.
Tiền Quế Hoa còn đang khó chịu, cách xa như vậy thật sự là cũng không dựa vào được chút nào. Nhưng thấy thông gia đưa tới nhiều lương thực như vậy, nói là của con gái riêng hiếu kính, trong lòng bà ta thoải mái hơn rất nhiều.
Khương phụ cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Vốn nữ nhi gả đi như bát nước hắt ra ngoài, là người Vệ gia nhưng trong lòng còn nhớ thương bọn họ cũng không tệ.
Con rể làm quan ở kinh thành, đúng là không dựa vào được gì. Nhưng con rể có tiền đồ như vậy, huyện thái gia thấy ông cũng phải nể mặt vài phần, sau này cuộc sống có lẽ sẽ không khổ sở.
Khương phụ trong lòng thoải mái, nói vài câu dễ nghe, lại hỏi thông gia khi nào đi? Có nên uống với nhau một vài chén trước khi đi không?
"Trong nhà đã an bài xong, chuẩn bị xuất phát, lần này đi, không biết lúc nào mới có thể trở về, kinh thành rất xa xôi."
"Ta cho Câu Tử đi học, tranh thủ sau này cũng lên kinh thành thi cử, là có thể nhìn thấy tỷ tỷ và tỷ phu hắn."
Lúc này rồi, Vệ phụ không muốn dội gáo nước lạnh gì nữa? Cho dù ông không coi trọng Cẩu Tử thì miệng vẫn nói đúng vậy.
Ngô thị rất nhanh đã mua xong đất, sau đó còn náo loạn một chút. Lão đại lão nhị cho rằng đất này trực tiếp đứng tên bọn họ, kết quả Ngô thị không cho. Kế ước mười mẫu ruộng cho Vệ đại Vệ nhị bị Ngô thị nắm ở trong tay, còn ruộng đưa cho đại thúc công thì thật sự đứng tên ông.
Vệ gia huynh đệ không hiểu.
Ngô thị nói rõ ràng: "Điền Khế ở trong tay ta, các ngươi sẽ không bán được. Về sau mặc kệ các ngươi giày vò ra làm sao, cho dù làm hỏng, có mấy mẫu đất này thì cả nhà các ngươi sẽ không chết đói được. Nếu ta đưa Điền Khế cho huynh đệ các ngươi, bị người ta nịnh nọt một chút , đầu heo muốn phát tài đem ruộng bán đi, vạn nhất làm hỏng chuyện thì có mà đi uống gió Tây Bắc.”
"Ruộng cho các ngươi trồng, trồng cả đời cũng được, điền khế thì đừng có mơ."
Hiện thời không dễ tìm được người nào bán mười lăm lượng một mẫu ruộng tốt, Ngô thị mua mười mẫu ruộng có tốt có bình thường cộng lại dùng khoảng trăm lượng, trước khi lên kinh, Vệ gia còn tổ chức một bữa tiệc chia tay, cùng người thân và bạn bè uống một chén, cuối tháng bảy, bọn họ cầm hành lý mang theo Nghiên Mực, một bước quay đầu ra khỏi thôn nhỏ nơi các thế hệ Vệ gia đã sinh sống nhiều năm.
Vệ Đại Lang, Vệ Nhị Lang cùng một nhà đại thúc công đều đến đưa tiễn. Khương gia cũng tới, Khương phụ ngại chuyện được nhận lương thực, bảo Tiền thị luộc chút trứng gà, nói cầm cho Nghiên Mực ăn ở trên đường. Nghiên Mực nhận ra đó là trứng gà, nghe thấy là cho hắn ăn, nhìn Khương phụ cười rộ lên. Khương phụ sửng sốt một chút, nhớ tới khi Mật nương còn bé cũng đẹp như vậy. Bởi vì là hài nhi Vệ gia, trước kia ông không hay gặp Nghiên Mực cũng không quá yêu quý, bấy giờ cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười. Thấy Tiền Quế Hoa đưa đồ ăn, Khương đại tẩu vội vàng tiến lên, bà ôm tới một bình gốm được bọc trong vải xanh, nói tuy rằng hiện tại không nóng như mấy tháng trước, nhưng vẫn còn đang là mùa hè, cả quãng đường xa chỉ buồn bực ở trong xe sẽ rất khó chịu, mà còn phải gặm bánh ngô khô khốc càng khó chịu hơn, người lớn nhịn được thì không sao, Nghiên Mực mới hơn một tuổi, sao có thể chịu được khổ sở? "Đoàn xe đi xa chắc chắn sẽ mang theo đầy đủ, trước không có thôn xóm sau không có cửa hàng cũng có thể tự mình làm được chút đồ ăn, ta xay một lon bột đậu xanh, đại nương ngươi đến lúc đó mượn chút nước sôi, trộn thành bột nhão đút cho Nghiên Mực ăn, đậu xanh thanh nhiệt giải độc. Cái này để được lâu, trên đường chưa ăn hết thì đến kinh thành vẫn có thể tiếp tục ăn. ” Dẫn tôn tử đi xa, Ngô thị cái gì cũng đã an bài tốt, thật ra bà không cần gì, bao gồm cả bao trứng gà kia. Tuy rằng không có gì đáng giá cũng là một mảnh tâm ý, Ngô thị nói một tiếng cảm ơn, thu lại. "Sau này cách xa như vậy, Mật nương nhà chúng ta nhờ vả mọi người chăm sóc." Ngô thị gật gật đầu, cho Khương gia yên tâm, nàng nhìn tiểu hài tử được hai đường tẩu của Khương Mật ôm vào trong ngực, nói: "Nhà ngươi điều kiện không kém, hài tử sáu tuổi cũng nên đưa đi học vỡ lòng, nếu có thể học thì hãy bồi dưỡng thật tốt, tranh thủ để bọn họ thi ra công danh, sau này lên kinh thi hội là có thể gặp được Mật nương. Bây giờ Tam Lang vừa mới bắt đầu an trí ở kinh thành, một hai năm đầu có lẽ còn chưa tốt lắm, nhưng chờ bọn nhỏ lớn lên vào kinh thành ứng thi, lúc đó Tam Lang đã ổn định, có thể chỉ điểm ít nhiều.”"Ta cũng nghĩ như vậy. Không biết mấy thằng nhóc này có thể đọc được hay không! ”
Khương gia đưa đồ xong tự động lui ra, lưu lại cho người Vệ gia bọn họ, hàn huyên trong chốc lát, m thấy nếu thời gian không còn sớm, mọi người mới giúp Ngô thị đem đồ đạc đặt lên xe ngựa, cũng đưa người lên. Sau khi đi lên, Ngô thị bảo Nghiên Mực vẫy tay chào ông ngoại. Nghiên Mực nghe lời nghiêm túc phất tay. Lại bảo hắn chào mọi người, hắn cũng học theo nói, "Ta đi, đi đây.” Nghiên Mực nói xong chờ mong nhìn bà nội hắn, giống như đang cầu khen ngợi, hắn thuận tay bẻ một miếng điểm tâm nhỏ để bên cạnh, cầm gặm chơi. Nghiên Mực sinh vào tháng tư năm ngoái, giờ đã được một năm ba tháng tuổi, mọc tám chiếc răng sữa, đồ ăn như bánh bao trứng gà, hoặc đồ ăn nhẹ mua từ trên trấn về, hắn đều có thể tự cầm từ từ gặm, không chú ý hắn còn nhét cả mấy thứ kỳ quái vào miệng. Lúc Vệ phụ cùng Ngô thị rời đi, trong lòng một mặt là ước mong về cuộc sống sau này, mặt khác cũng rất nhiều luyến tiếc, dù sao cũng đã sống ở Hậu Sơn thôn nhiều năm như vậy. Nghiên Mực lại không có gì lo lắng, hắn bảo Ngô thị ôm lắc lư theo xe ngựa, cảm thấy rất mới mẻ. Từ thôn Hậu Sơn đến huyện Tùng Dương đến Túc Châu rồi theo một đường bắc thượng lên kinh thành, bọn họ mất khoảng một tháng rưỡi. Cuối tháng bảy rời quê, ngày mười hai tháng chín mới vào kinh. Vệ phụ đã nói với người của đoàn xe là bọn họ đi Tập Cổ Hiên, người đánh xe trực tiếp đưa người qua, sau khi dừng lại trước cửa Tập Cổ Hiên, Ngô thị ôm Nghiên Mực xuống đi vài bước, gần đây Nghiên Mực giận dỗi với bà nội m, hắn bây giờ đang là lúc hoạt bát hiếu động, không gian trong xe ngựa thật sự rất hẹp, không có chỗ cho hắn lăn lộn, hắn muốn ra ngoài hoạt động, đoàn xe đang vội vàng đi làm sao có thể chiều theo hắn được?